Chương 534: Đó Chính Là Làm
CHƯƠNG 534: ĐÓ CHÍNH LÀ LÀM
Sau khi gọi điện thoại cho Alan, cô đi đánh răng rửa mặt, đúng lúc này, điện thoại di động của cô đổ chuông, cô nhìn thoáng qua màn hình, là Thẩm Diên Dũng gọi đến, cô không nghe máy, đặt di động sang một bên, tiếp tục đánh răng, chờ đến khi làm xong, tiếng chuông điện thoại đã dừng lại.
Cô rửa mặt, đứng ở trước bồn rửa tay, nhìn vào chính mình trong gương, cô tự cổ vũ cho mình: “Bạch Nguyệt, mày phải cố lên, Bạch Nguyệt, mày nhất định phải cố lên!”
Bạch Nguyệt cầm điện thoại di động lên, ánh mắt cô trở nên lạnh lùng, cô gọi điện thoại lại cho Thẩm Diên Dũng.
“Chuyện đó là do cô làm sao?” Thẩm Diên Dũng chất vấn.
“Anh đang hỏi chuyện gì thế?”Bạch Nguyệt biết rõ còn hỏi.
“Đêm qua xưởng may quần áo Ngải Anh bị cháy, khiến cho năm người chết.” Giọng điệu của Thẩm Diên Dũng không bình tĩnh.
“Xưởng may quần áo Ngải Anh là do bạn tôi mở, cho dù tôi muốn đốt, tôi cũng nên đốt nhà của Thịnh Đông Quang chứ, có phải anh đã gọi nhầm điện thoại rồi không?” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
“Thịnh Đông Quang nói chuyện này không phải do ông ta làm, bây giờ ông ta đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, không cần thiết phải làm như thế, hơn nữa, kẻ phóng hỏa đã bị người của quân khu bắt. Nếu chuyện này là do Thịnh Đông Quang làm, sao ông ta có thể để cho người ta bắt được thóp của mình, hơn nữa còn để cho người quân khu bắt được, điều này không thích hợp.” Thẩm Diên Dũng đè nén lửa giận hỏi.
“Thịnh Đông Quang vừa nói ông ta không làm chuyện này, anh liền tin. Tôi nói không phải tôi làm, chẳng lẽ anh không tin tôi sao? Nếu không tin, vậy thì anh hãy cho người đi điều tra.Anh có gì muốn nói nữa không?” Giọng điệu của Bạch Nguyệt giống như không quan tâm.
“Bạch Nguyệt, đó là năm mạng người, là năm mạng người đấy, ngày hôm qua cô còn nói với tôi, không nên làm tổn thương đến người vô tội, bây giờ chính cô lại đi làm hại những người vô tội đó. Rốt cuộc ai mới chính là con người thật của cô?” Thẩm Diên Dũng không bình tĩnh được nữa, hỏi.
Bạch Nguyệt buông tầm mắt xuống, nhìn về phía trước.
Những người bị lửa thiêu, đều là người đã chết từ trước, đây là một phần trong kế hoạch.
“Chờ sau khi anh điều tra ra chuyện này là do tôi làm thì hãy gọi điện thoại đến chất vấn, đừng áp đặt suy nghĩ của anh để định tội cho tôi, anh không có tư cách và quyền lợi này. Hơn nữa, nếu như anh thật sự yêu nước, anh nên phủi sạch quan hệ với Thịnh Đông Quang, lợi dụng ông ta sẽ chỉ khiến anh chết nhanh hơn mà thôi.” Bạch Nguyệt cúp điện thoại, cô hít sâu một hơi, chủ động gọi điện cho Thịnh Đông Quang.
“Ồ, có chuyện gì đang xảy ra với ông thế?”
“Đồ đàn bà thối tha, cô hãm hại tôi.” Thịnh Đông Quang giận dữ nói.
Bạch Nguyệt bình tĩnh ấn nút ghi âm: “Tôi không hiểu ông đang nói gì?”
“Tôi cảnh cáo cô, cô lập tức bảo người của cô rút đơn kiện, nếu như cô không làm thế, tôi sẽ không để cho cô nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai đâu.” Thịnh Đông Quang nóng nảy cảnh cáo.
“Cái gì mà người của tôi chứ, ông nói rõ ràng ra xem nào.”
“Kẻ phóng hỏa chính là người của cô, đừng nói với tôi là không phải, như thế thật đúng là khiến cho tôi cảm thấy xem thường cô. Trước tiên, cô để Tô Khánh Nam phản bội tôi, sau đó vì muốn vu oan cho tôi, cô lại giật dây người của tôi đi phóng hỏa, tâm cơ của cô thật đúng là rất sâu. Tôi cảm thấy cô chán sống rồi.” Thịnh Đông Quang vô cùng giận dữ nói.
“Tôi không hiểu ông đang nói gì.”
“Cô nhất định phải chết, tôi nói cho cô biết, cô chết chắc rồi.”Sau khi nói xong câu này, Thịnh Đông Quang liền cúp điện thoại.
Khóe môi của Bạch Nguyệt cong lên, Thịnh Đông Quang càng không giữ được bình tĩnh, ông ta càng dễ dàng phạm vào sai lầm.
Cô quay lại thư viện, gửi đoạn ghi âm vừa rồi cho Đỗ Tân Bác của hội sinh viên, sau đó cô gọi điện thoại đến phân phó: “Anh lập tức công bố đoạn ghi âm vừa rồi lên các ứng dụng cũng như những trang web lớn, tôi muốn đoạn ghi âm này được lan truyền rộng rãi trong thời gian nhanh nhất, hướng dư luận lên án Thịnh Đông Quang.”
“Tôi hiểu, một tiếng nữa cô sẽ nhìn thấy thành quả.”Đỗ Tân Bác rất chắc chắn.
Bạch Nguyệt cúp điện thoại, cô tiếp tục biên soạn cuốn sách trắc nghiệm tâm lý, chìm đắm trong thế giới an tĩnh của riêng mình.
Một tiếng sau, Lâm Thư Lam chạy đến, nóng nảy nói: “Cô chủ, có chuyện không hay rồi, vừa rồi thiên nhãn đã chụp được ảnh mấy nhóm người đang đi về phía chúng ta, thủ trưởng lo lắng cô gặp nguy hiểm, cho nên để tôi đưa cô đi trước.”
“Không cần đâu.” Bạch Nguyệt bình tĩnh nói, cô gọi điện thoại cho Thịnh Đông Quang.
“Cô là chó điên đó à! Tôi nói rồi, tôi không giết Cố Lăng Kiệt, cô nhìn chằm chằm tôi làm gì.” Thịnh Đông Quang tức đến mức muốn nổ tung.
“Nghe nói có mấy nhóm người đang đi đến chỗ tôi, là người của ông sao?” Bạch Nguyệt bình tĩnh hỏi.
Đầu dây bên kia Thịnh Đông Quang không nói gì.
Bạch Nguyệt khẽ cười một tiếng: “Cho phép tôi được nhắc nhở ông mấy câu, tôi chết cũng không sao, dù gì bây giờ tôi cũng chỉ là mẹ góa con côi, người mà tôi yêu thương đã không còn trên đời này nữa, tôi đã sớm không quan tâm đến vấn đề sống chết, thế nhưng chỉ cần tôi chết, tất cả mọi người đều sẽ biết, người giết tôi chính là ông. Tôi là vợ của Cố Lăng Kiệt, ông nghĩ ông có cơ hội sống tiếp hay không?”
“Con đàn bà chết tiệt này, cô có tin tôi sẽ khiến cô thịt nát xương tan không.”
“Dĩ nhiên là tôi tin rồi, ông chính là Thịnh Đông Quang cao cao tại thượng, còn tôi chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, tay không tấc sắt, dùng tôi để đổi lấy mạng của ông, thật đúng là đáng giá, ông cứ cho người đến đây đi.” Bạch Nguyệt không để ý, nói.
“Một ngày nào đó tôi sẽ khiến cho cô sống không bằng chết.” Thịnh Đông Quang cúp điện thoại.
Lâm Thư Lam lo lắng: “Thật sự không có chuyện gì sao? Nếu không, tôi sẽ xin thủ trưởng phái thêm người đến đây để bảo vệ cô.”
“Không cần đâu, tôi có thể giải quyết được chuyện này, cô nấu xong cơm chưa? Tôi đói bụng rồi.” Bạch Nguyệt nói xong liền đóng máy tính lại.
“Nhưng mà.” Lâm Thư Lam vẫn rất lo lắng.
Bạch Nguyệt liếc thoáng qua Lâm Thư Lam, sau đó cô gọi điện thoại cho Lâm Tiến, mở loa ngoài ra, hỏi: “Những người kia đã rút đi chưa.”
“Tôi đang định gọi điện thoại cho cô, đám người kia đã rút về rồi.” Lâm Tiến nói.
“Có chụp được ảnh của bọn chúng không?”
“Những người đó đều đeo mặt nạ, không nhìn thấy rõ dung mạo.”
“Bọn chúng sẽ quay trở về căn cứ của mình, anh hãy phái người theo dõi bọn chúng, đề phòng bất kỳ tình huống nào.” Bạch Nguyệt nhắc nhở.
“Tôi hiểu, tôi sẽ phái người đi làm.”
Bạch Nguyệt cúp điện thoại: “Bây giờ cô an tâm rồi chứ?”
“Cô chủ thật giỏi, chỉ cần một cuộc điện thoại liền khiến cho Thịnh Đông Quang phải rút người về.” Lâm Thư Lam thở phào nhẹ nhõm.
“Đó cũng không phải là chuyện tốt, đây là do ông ta cảm thấy mình còn có cơ hội chuyển bại thành thắng, cho nên ông ta mới chịu ẩn nhẫn, một khi ông ta hết cơ hội xoay chuyển tình thế, ông ta sẽ kéo theo một đám người đi làm đệm lưng cho mình, ông ta là một nhân vật rất nguy hiểm.” Bạch Nguyệt phán đoán.
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Bạch Nguyệt giương môi cười: “Ông ta không lấy đức để thu phục người, chờ đến khi ông ta mất hết tất cả, còn có người chịu bán mạng cho ông ta ư?”
“Cô nói rất đúng, dù sao chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không để cho cô chủ gặp bất kỳ chuyện gì.” Lâm Thư Lam vỗ ngực nói.
“Cô ra ngoài trước đi.”
Trong lúc Lâm Thư Lam chuẩn bị cơm trưa, Bạch Nguyệt kiểm tra camera, không có gì khác thường.
Điện thoại di động của cô đổ chuông, là người gác cổng gọi điện thoại đến.
Cô nghe máy: “Có chuyện gì thế?”
“Cô chủ, có một người phụ nữ muốn gặp cô.”
“Một người phụ nữ? Cô ta tên là gì?”
“Tên cô ta là Thu Đình, cô ta nói mình là bạn gái của Hình Thiên.” Gác cổng báo cáo.
“Cái gì?” Bạch Nguyệt giật mình, nhíu mày nói: “Bạn gái của Hình Thiên ư? Anh cho cô ta vào đi.”
“Vâng.”
Bạch Nguyệt cẩn thận gọi điện thoại cho Hình Thiên.
“Sao em lại gọi điện thoại cho anh vào lúc này vậy?” Hình Thiên dịu dàng cười nói.
“Anh biết một cô gái tên Thu Đình không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Anh chưa nghe thấy cái tên này, sao thế em?”
“Cô ta nói, cô ta là bạn gái của anh, cô ta muốn gặp em.” Bạch Nguyệt giải thích.
“Lúc còn trẻ, anh chỉ qua lại với Chu Hân Ly, sau đó là em, Thu Đình ư? Anh không biết người này.”