Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 993: Trước Giờ Quyền Quyết Định Luôn Là Ở Anh, Không Phải Ở Em​




CHƯƠNG 993: TRƯỚC GIỜ QUYỀN QUYẾT ĐỊNH LUÔN LÀ Ở ANH, KHÔNG PHẢI Ở EM
Cô hít thở sâu, bước đến và ngồi xuống bên cạnh anh, cô lên tiếng nói: “Hạng Thịnh Duật, tôi hôm nay không muốn, anh đã hẹn hò với Phó Hâm Ưu, tôi không vui, anh vì cô ta đụng vào xe của tôi, tôi không thích, anh nói tôi đến cả xách giày cho cô ta cũng không xứng, tôi càng bực mình.”
Hạng Thịnh Duật nhìn sâu vào mắt cô, trong ánh mắt lạnh lùng đó có chút dao động khó hiểu.
Lúc lâu sau, sắc mặt của anh mới dịu lại: “Ghen rồi sao?”
“Tôi không biết, chỉ biết là không thoải mái.” Mục Uyển gằn giọng nói.
Hạng Thịnh Duật nhìn về phía trước, như đang do dự, đang phân tích ý trong lời nói của cô.
Mục Uyển biết, thời khắc này tốt nhất không được manh động, nếu không thì hậu quả cô không gánh nổi, cô không thể để cho anh nhìn ra dáng vẻ đợi chờ phán quyết của mình.
Chỉ chút bất thường thôi, Hạng Thịnh Duật đều có thể nhìn ra được.
Cô nghiên đầu dựa vào vai anh, rồi nhắm mắt lại.
Hạng Thịnh Duật nghiên nhìn cô và không nói gì.
Sở Nguyên bước lên xe.
Hạng Thịnh Duật nhìn Sở Nguyên ra hiệu gật đầu.
Sở nguyên lái xe.
Lúc này trong lòng Mục Uyển mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh như vậy… chắc là… đã buông tha cho cô rồi.
Hạng Thịnh Duật thực sự rất đáng sợ, đáng sợ ở chỗ anh rất giỏi khống chế mọi việc trong tay mình, nếu như anh phát hiện có cái gì anh không nắm được, vậy thì anh thà hủy hoại nó đi.
“Ba của Trần Gia Huy chỉ là thương nhân, nếu tôi muốn nhà anh ta táng gia bại sản cũng chỉ dễ như trở bàn tay.” Hạng Thịnh Duật trầm giọng nói.
Mục Uyển trừng to mắt, cụp mị xuống nhìn đèn đường ngoài cửa sổ: “Anh ta chẳng qua chỉ là đứa trẻ to xác chưa trưởng thành, nên đôi khi hành động và lời nói có hơi quá lố, không nghĩ đến hậu quả, anh không cần phải tính toán với trẻ con.”
“Vậy còn em, em vẫn trẻ con sao?” Hạng Thịnh Duật nghiên nhìn cô.
“Trong mắt ba mẹ, cho dù già rồi thì cũng vẫn chỉ là đứa trẻ, anh cảm thấy tôi giống thì là phải, cảm thấy tôi không giống thì sẽ không phải.”
“Đừng thăm dò với tôi.” Hạng Thịnh Duật đẩy cô ra, rồi vòng tay qua người khóa chặt cô lại.
Mục Uyển bình tĩnh ngăn Hạng Thịnh Duật.
Tâm trạng và tính cách của anh đúng thật là nắng mưa bất thường, thay đổi liên tục, thật khó để thăm dò.
“Tôi thăm dò với người khác còn được chứ với anh thì có ích lợi gì, cho dù tôi im lặng không nói gì, không làm gì, thì anh có biết tôi muốn nói gì và muốn làm gì không?” Mục Uyển hỏi ngược lại.
Mắt Hạng Thịnh Duật sắc lại, anh nhéo vào hai bên má cô cảnh cáo: “Vậy thì càng phải biết em có thể làm được gì, và cái gì không nên làm, tôi nói cho em biết chuyện của mẹ em là để em biết em phải làm gì, chứ không phải để em đặt trọng tâm vào việc đối phó với tôi.”
Mặt Mục Uyển bị anh nhéo đau, làm cô nhớ đến sự tàn nhẫn khi anh đụng vào xe cô, cô đánh vào tay anh và đẩy ra: “Tôi đâu có đặt trọng tâm vào việc đối phó anh, anh cảm thấy tôi có khả năng và bản lĩnh đó sao? Trong mắt anh tôi chỉ là con kiến nhỏ thôi, anh có cần phải để ý đến vậy không?”
“Em có suy nghĩ đó rất tốt, năm xưa em hại chết Húc Dương, đừng hại thêm anh của người ta nữa, bí mật của nhà họ Mạc tôi không phải chỉ biết chút ít, nếu chọc giận tôi, tôi có thể khiến cho nhà họ Mạc biến mất khỏi nước M trong tích tắc, lúc đó em có đến cầu xin tôi thì cung vô dụng.” Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nói.
Mục Uyển nắm chặt nắm tay, nhìn chằm chằm Hạng Thịnh Duật.
Rốt cuộc anh biết được bao nhiêu bí mật của các quan chức lớn của nước M?
Bất chợt cô nhớ ra, Hạng Thịnh Duật muốn làm vua nên đã âm mưu tính kế từ năm năm trước.
Trong thời gian năm năm, anh có thể thu thập rất nhiều điểm yếu của các quan chức, nên việc anh muốn làm vua thật tế chỉ đang thiếu cơ hội.
“Loại trừ nhà họ Mạc, anh còn biết bí mật của ai nữa?” Mục Uyển hỏi.
“Em nghĩ sao?” Ánh mắt của Hạng Thịnh Duật hơi nhíu lại.
Nhưng lần này, cô đã nhìn thấy sự tự tin và chắc chắn của Hạng Thịnh Duật.
“Con người của cậu út thuộc trường phái chính nghĩa, cẩn thận tỉ mỉ, anh không thể có chứng cứ xấu của cậu được.” Mục Uyển thăm dò hỏi.
“A. Một Hạng Vũ Thái có thể ngăn cản tôi sao?” Hạng Thịnh Duật đắc chí nói, rồi ưỡn người dựa xuống ghế, và nhìn Mục Uyển.
“Anh từ khi nào biết Mạc Uyên là anh trai của Húc Dương?” Mục Uyển truy hỏi.
“Năm em mười tám tuổi, giây phút em xuất hiện lại trước mặt tôi.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển nhíu mày: “Anh lúc đó đã có tham vọng muốn làm vua rồi?”
“Nhà họ Hạng đối vói tôi, không khác gì là vật trong túi, sớm muộn cũng sẽ là của tôi, không có tính khiêu khích, trước giờ cái tôi muốn là làm chủ cả thế giới, Hoa Cẩm Vinh chỉ là đồ bỏ đi, anh ta sở hữu các loại vũ khí tối tân nhất thế giới, vậy mà lại cam tâm làm nước trung lập, đúng là đầu óc có vấn đề.”
“Anh mới là người đầu óc có vấn đề!” Mục Uyển trừng mắt nói lại.
Tình hình chiến loạn ở nước Z còn đang diễn ra, này nào cũng nhìn thấy cảnh chết chóc, thi thể, xác chết, tiếng khóc, tiếng súng, tiếng nổ giống như ác ma, đem đến sự tuyệt vọng bi thương… nghĩ đến mà cảm thấy buồn trong lòng.
“Hình Thiên sở hữu vũ khí sinh học mạnh nhất, nhưng anh ta lại hủy hoại nó đi, nếu như anh ta muốn chinh phục cả thế giới thì việc đó dễ như trở bàn tay, đây chính là điểm khác biệt giữa anh và anh ấy, anh ấy đến từ thiên đường, còn anh đến từ địa ngục.” Mục Uyển tức giận nói.
Mắt Hạng Thịnh Duật thoáng lóe sáng lên, anh cầm cằm của Mục Uyển, lên tiếng nói: “Vậy em thì sao, em đến từ thiên đường hay địa ngục? Em muốn đến thiên đường hay địa ngục.”
Mục Uyển mím môi không lên tiếng.
Lời nói của Hạng Thịnh Duật có thể khiến cô mất bình tĩnh bất cứ lúc nào, cô không nên nói thêm gì nữa.
Hạng Thịnh Duật cười nhạo, nhưng trong mắt anh đỏ ngầu lên: “Hãy nhớ tôi đã từng nói với em, nếu như tôi xuống địa ngục thì tôi sẽ kéo theo em, cho dù em muốn lên thiên đường thì cũng tuyệt đối không được, Hình Thiên ngày mốt sẽ đến nước M, nếu em muốn anh ta được bình an vô sự thì tốt nhất em đừng gặp mặt anh ta.”
“Anh cũng biết, tôi chỉ là trợ lý nhỏ xíu của bộ ngoại giao, đến cả bạn gái anh tôi còn đấu không lại, thì tôi có quyền gì có thể lựa chọn gặp hay không gặp sao?”
“Còn muốn giở trò với tôi, lần này để cho em tiếp đón, là Hình Thiên gọi điện thoại cho Hoa Cẩm Vinh nói không muốn gặp, em trực tiếp gọi điện thoại cho Hình Thiên là được rồi.”
“Anh nghĩ rằng tôi chưa gọi qua sao? Anh tưởng tôi muốn gặp sao?” Mắt của Mục Uyển đỏ hơn mắt của Hạng Thịnh Duật, sắc lạnh hơn, trong đó hình như không còn chút ấm áp gì, chỉ còn lại sự hoang tàn vắng lặng: “Anh thông minh như vậy, anh nghĩ rằng tôi và Hình Thiên còn có khả năng sao?’”
Hạng Thịnh Duật nhíu mày nhìn Mục Uyển.
Mục Uyển cười nói: “Không đâu, cho dù phụ nữ trên đời này chết sạch, Hình Thiên cũng không thể yêu tôi, đây là sự thật, nếu kết cục đã được định sẵn thì gặp mặt chỉ thêm đau lòng thôi, tôi không trông chờ được gặp mặt.”
Hạng Thịnh Duật im lặng, buông tay của Mục Uyển ra, mắt anh sâu hút nhìn cô và lên tiếng hỏi: “Vậy em cảm thấy em và tôi có kết quả không?”
“Trước giờ người quyết định đều là anh, chứ không phải tôi.” Mục Uyển lạnh lùng nói.
Hạng Thịnh Duật cắn răng, cúi đầu, hôn lên môi cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK