Chương 1088: Muốn Ăn, Em Thật Đúng Là Mỗi Phút Đều Muốn Chết
CHƯƠNG 1088: MUỐN ĂN, EM THẬT ĐÚNG LÀ MỖI PHÚT ĐỀU MUỐN CHẾT
“Sao. . .sao anh” quay lại? Hai chữ cuối cùng, Mục Uyển không nói ra miệng.
Các loại suy nghĩ hiện lên trong đầu cô.
Cô nghi ngờ người của Hạng Thịnh Duật đang theo dõi mình, nhưng suy nghĩ này chỉ mới hiện lên trong đầu trong nháy mắt, đã bị mình phủ định rồi.
Nếu người của Hạng Thịnh Duật đang theo dõi cô, cô còn chưa lên tới máy bay, đã bị đưa đến chỗ của Hạng Thịnh Duật rồi.
Nhưng mà, sao anh ta lại tìm được cô.
Anh ta có thể sử dụng tài nguyên tìm ra cô đến đây, cô tin tưởng.
Anh ta lại có thể tìm được cô nhanh như vậy, thật sự khiến người ta khó mà tin được.
"Tôi. . . gọi điện thoại cho anh, nhưng anh tắt máy, lúc đó anh ở trên máy bay sao." Mục Uyển nhanh chóng trở nên bình tĩnh, chuyển chủ đề nói.
Hạng Thịnh Duật vẫn hung ác nhìn cô, mím môi, mặt kéo căng, không nói lời nào.
"Ngày hôm qua, lúc đi tôi tắt điện thoại. . ." Mục Uyển muốn giải thích, nhưng vừa nghĩ, cô đi, chuyện lớn như vậy, rời khỏi từ khách sạn, cũng nên nói với anh ta một tiếng.
Nhưng cô không có nói gì, là vì không muốn cho anh ta biết.
Giải thích như vậy, rất không có sức lực.
"Tôi đến đây vì có chút chuyện phải làm, cho nên không chào mà biệt." Mục Uyển dứt khoát nói thật.
Sắc mặt của Hạng Thịnh Duật dịu đi một chút, ngồi lên xích đu bên cạnh cô, nhìn về phía sông, vẫn không nói lời nào.
Anh càng không nói, dây cung trong lòng cô càng căng chặt hơn, rất không yên, không biết Hạng Thịnh Duật đang nghĩ gì.
Hạng Thịnh Duật chậm rãi nhìn về phía cô, ánh mắt quá sâu xa.
Mục Uyển nhìn không hiểu, nhìn không rõ, chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến.
Hạng Thịnh Duật đột nhiên duỗi tay, đè lại gáy cô, môi rơi xuống trên môi cô.
Mục Uyển cũng không lùi lại, nhắm mắt, trong đầu hiện lên dáng vẻ mỉm cười của Hình Thiên, cũng hiện lên dáng vẻ vênh váo hống hách của Phó Hâm Ưu, cuối cùng, biến thành một mảnh trắng xóa.
Hạng Thịnh Duật hôn, sau đó cắn cô một cái
Mục Uyển bị đau, mở to mắt, nhìn con sông trước mặt.
Hạng Thịnh Duật vẫn không buông cô ra, nếm mút nơi bị chảy máu của cô, lại hôn thêm một phút, mới buông cô ra.
Mục Uyển bình tĩnh nhìn anh ta, không nói chuyện nữa.
Hạng Thịnh Duật lau khóe miệng của cô, rất nghiêm túc, cũng rất sắc bén nói: “Nếu không nghe điện thoại, em chết chắc rồi.”
Mục Uyển nhẹ đạp lên đất, đung đưa xích đu: "Anh cảm thấy tôi chạy rồi sao?"
Hạng Thịnh Duật cong môi: "Em chạy rồi sao?"
Mục Uyển nhìn về phía Hạng Thịnh Duật, ánh mắt mờ mịt, cong môi lên: "Tôi muốn chạy, thì sẽ không về nước, anh phải hiểu tôi chứ, tôi quyết định rồi, không ai có thể thay đổi được."
Hạng Thịnh Duật nâng cằm Mục Uyển lên: "Em quyết định cái gì ?"
"Làm vợ của anh, thật sự trở thành một người dưới một người trên vạn người." Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật sững lại, không thể tin được, nheo mắt lại, rất đề phòng hỏi:"Em nói thật sao?"
"Anh cảm thấy dáng vẻ của tôi giống lừa anh sao?" Mục Uyển hỏi ngược lại.
"Sao tôi lại cảm thấy không có lúc nào không lừa tôi." Hạng Thịnh Duật xác định nói, lại hôn mạnh lên môi Mục Uyển lần nữa: "Cho dù em nói là thật, hay là giả, tôi đã xem là thật rồi, nếu em trêu chọc tôi, tôi đảm bảo, cho dù tôi có hóa thành tro, cũng sẽ khiến em nhớ kỹ tôi.”
"Bây giờ anh hóa thành tro, tôi cũng có thể nhớ kỹ anh, nhưng anh hóa thành tro, tôi đảm bảo không nhận ra anh, đều thành tro rồi, có gì khác thứ đốt đống rác ra đâu." Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật mím môi, véo thịt trên mặt Mục Uyển: "Em nói xem, có phải em chán sống rồi không?"
"Cho nên, nói thật anh sẽ không vui, vì sao tôi không nói dối chứ?" Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật đứng dậy, kéo Mục Uyển đi.
"Đi đâu?" Mục Uyển theo bản năng hỏi.
"Tôi không vui, em nói xem đi đâu?" Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển có một loại dự cảm không tốt.
Ở mặt nào đó, Hạng Thịnh Duật quá mạnh mẽ, lại còn không biết hạn chế,
Đêm qua cô chạy mất, rất có thể, anh ta sẽ làm cái gì đó.
Mục Uyển theo bản năng dừng bước, nói:"Tôi muốn đi chèo thuyền, thoại nhìn rất thú vị."
Hạng Thịnh Duật quay đầu lại, liếc mắt nhìn kỹ cô: "Sợ tôi muốn em?"
"Tôi cảm thấy anh sợ, sợ chúng ta công khai ở bên nhau, Phó Hâm Ưu sẽ bay mất." Mục Uyển khiêu khích nói.
Hạng Thịnh Duật gcong môi: "Biết không? Người của Sở Dã Bạch đang đi theo em, còn là đi theo hai mươi bốn giờ."
Mục Uyển khiếp sợ, nhíu mày, khó hiểu: "Người của anh ta đang đi theo, anh còn dám hôn tôi?"
"Cho nên, em cảm thấy tôi sợ sao?" Hạng Thịnh Duật kiêu căng nói.
Mục Uyển thẹn quá hóa giận: "Tôi cảm thấy anh rất không lý trí."
Hạng Thịnh Duật nắm lấy mặt của cô, ánh mắt trở nên hung ác: "Em sợ anh ta chụp được ảnh đến đưa Hình Thiên xem à?"
Mục Uyển đẩy tay Hạng Thịnh Duật ra, sắc mặt lạnh lùng nói:"Tôi sợ Sở Dã Bạch nắm được điểm yếu của anh, cho dù thành Hoàng đế rồi, cũng là một con rối."
Hạng Thịnh Duật dùng kiểu ôm công chúa bế cô lên.
Mục Uyển theo bản năng nắm lấy cánh tay của Hạng Thinh Duật.
Anh ta làm việc quá mức đường hoàng, khiến người ta trở tay không kịp.
"Tôi không có nói giỡn với anh, con người của Sở Dã Bạch này, bây giờ là bạn của anh, ngay sau đó chính là kẻ thù của anh, anh để lộ mọi thứ của mình trước mặt kẻ thù, rất không lý trí.” Mục Uyển nghiêm túc nói.
"Người của anh ta, tôi đã khống chế từ lâu rồi, xung quanh đều là tai mắt của tôi, yên tâm đi, em và tôi đều rất an toàn.” Hạng Thịnh Duật tự tin nói.
Mục Uyển nhíu mày.
Cho nên, anh ta nói xung quanh có người của Sở Dã Bạch, là hù dọa cô sao.
Sự xấu xa của Hạng Thịnh Duật, là từ ngay trong xương.
Cô không muốn nói chuyện với anh ta nữa.
Dứt khoát vò đã mẻ lại sứt.
Bây giờ anh ta muốn cô cũng được, buổi tôi sẽ không quấn lấy cô nữa, cô còn muốn đi chợ đen.
"Muốn chèo thuyền?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển không biết rốt cuộc anh ta có ý gì, không nói chuyện.
Hạng Thịnh Duật nở nụ cười."Đi chèo thuyền thôi."
Mục Uyển lại bị sự khó hiểu của anh ta làm cho lờ mờ.
Anh ta lúc thì thế này khi thì thế kia, rốt cuộc nghĩ gì, muốn làm gì, không ai biết được.
Hạng Thịnh Duật thả cô xuống, đi đến bến sông, mua một cây kem, ăn một miếng, liếc nhìn cô.
Mục Uyển đang khó hiểu nhìn anh ta chằm chằm.
Hạng Thịnh Duật cong môi: "Muốn ăn?"
Cô nhìn dáng vẻ đắc ý huênh hoang kia của anh ta, trong mắt lại giống như lấp lóe ánh sáng gì đó, nhớ đến lúc còn nhỏ, anh ta tổ chức sinh nhật, có cái bánh kem rất lớn, lúc đó cô và anh ta còn rất nhỏ, anh ta hỏi cô, có muốn ăn không.
Là một đứa trẻ ngây thơ, khờ khạo, không có đề phòng và âm mưu, cô chân thực gật gật đầu.
Anh ta đi lấy một miếng bánh ngọt đưa cho cô.
Đang lúc cô cho rằng anh ta muốn cho mình ăn bánh ngọt, anh ta đập bánh ngọt lên trên mặt cô, sau đó cười ngửa ra phía sau,
Cô không cảm thấy buồn cười, cũng không hiểu sao anh ta lại làm thế.
Một miếng bánh ngọt thật ngon, cho cô ăn không tốt sao?
Cô ăn rồi, sẽ cảm ơn anh ta, dù sao anh ta cũng mất một miếng bánh ngọt.
Nhưng anh ta cố tình không làm vậy, anh ta mất một miếng bánh ngọt, còn khiến người ta chán ghét mình.
Từ lúc đó cô đã cảm thấy anh ta thật ngốc, thậm chí không hiểu vì sao người xung quanh, ngay cả người lớn, trưởng bối đều thích anh ta, giống như toàn bố thế giới này, sẽ chỉ có một mình cô chán ghét anh ta.