Chương 274: Tình Yêu Duy Nhất, Cố Lăng Kiệt
Trong lòng Bạch Nguyệt căng thẳng, khẩn thiết gọi: “Lưu San.”
Xe tải rời đi.
Bạch Nguyệt nhanh chóng khởi động lại xe, đuổi theo.
Xe tải ra đường lớn, Bạch Nguyệt nhìn thấy một chiếc xe tải giống hệt cũng đi tới.
Cô sợ bị lẫn lộn, liền nhìn biển số xe chiếc xe bắt Lưu San đi.
*2S345.
Xe tải đi tới một ngã tư, từ hai bên đi tới 4-5 chiếc xe tải y hệt.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Trong lòng Bạch Nguyệt gấp gáp, xem ra loại bắt cóc này, chính là có mưu dồ từ trước.
Cô vừa lái xe, vừa gọi 113: “Alo, xin chào, tôi là Bạch Nguyệt, bạn tôi bị bắt cóc ở trước cửa đại sứ quán Mỹ, giờ chiếc xe bắt cóc cô ấy đang ở đường Vũ Di, biển số xe là *2S345, làm ơn giúp đỡ chặn chiếc xe lại, giờ tôi đang ở phía sau chiếc xe đó, sẽ thông báo kịp thời tình hình cho các anh, chiếc xe đi đâu.”
Phía trước sắp chuyển đèn đỏ, Bạch Nguyệt sợ mất dấu, liền tăng tốc.
Chiếc xe tải phía sau nhanh hơn một bước, chặn trước mặt cô, cố ý chặn ở vạch dừng đèn đỏ, khiến chiếc xe tải trước mắt vượt qua trước.
Bạch Nguyệt biết bọn họ cố ý chặn cô lại, quá nóng lòng, trực tiếp vượt đèn đỏ, đuổi theo chiếc xe tải có biển số *2S345 kia.
Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc…
Cô thấy biển số xe tải đều là *2S345.
Trước mặt là ngã tư.
Mấy chiếc xe chia làm 3 hướng khác nhau.
Cô sắp sụp đổ rồi, căn bản không biết chiếc xe nào chở Lưu San.
Cô chỉ có thể bám sát một chiếc trong đó, ít nhất, bọn họ là cùng 1 đám người.
Cô nói với cảnh sát: “Trên đường xuất hiện hơn 10 chiếc xe có biển số *2S345, tôi không biết chiếc xe nào chở bạn tôi, giờ tôi đang bám theo một chiếc xe, bọn họ là cùng 1 ruộc, làm phiền các anh chắn đường, ngăn một chiếc lại, làm ơn.”
“Chúng tôi đã tiếp nhận rồi, giờ đang xin chỉ thị cấp trên, lát nữa sẽ thông báo với cô.” Cảnh sát nói.
Bạch Nguyệt căm phẫn ấn còi xe.
Quy định ở thành phố A cực kì nhiều, quy trình cũng rất phức tạp, chờ bọn họ xin chỉ thị xong, nói không chừng Lưu San đã xảy ra chuyện rồi.
Cô nghĩ một chút, cố gắng hết sức khiến bản thân bình tĩnh trở lại.
Cô càng nóng vội, càng không được việc.
Cô tắt điện thoại, gọi cho Tô Khánh Nam.
“Tiểu Nguyệt, dậy rồi sao? Cùng nhau ăn trưa đi.” Tô Khánh Nam hỏi.
“Tô Khánh Nam, tôi có chuyện này muốn nhờ anh giúp đỡ. Lưu San vừa bị bắt cóc ở trước cửa đại sứ quán Mỹ.
Giờ cô ấy đang ở trên một chiếc xe tải mang biển số *2S345, nhưng đột nhiên xuất hiện mười mấy chiếc xe tải cũng mang biển *2S345, giống y hệt nhau, tôi không biết Lưu San trên chiếc xe nào.
Nhưng, khẳng định họ là cùng 1 đám. Giờ tôi đang bám theo một chiếc trong đó, anh có thể giúp tôi ngăn lại được không?” Bạch Nguyệt gấp gáp nói.
“Ngăn lại, cũng không có chứng cứ.” Tô Khánh Nam trầm giọng nói.
“Ít nhất tôi biết ai mang Lưu San đi.”
“Thẩm Diên Dũng.” Tô Khánh Nam khẳng định nói: “Người của Thẩm Diên Dũng luôn bám theo Lưu San, Lưu San đến đại sứ quán Mỹ khẳng định đã chọc giận Thẩm Diên Dũng, vì thế, người của anh ta mới đến đưa Lưu San đi. Chỉ là em không cần lo lắng, Lưu San sẽ không gặp nguy hiểm.”
Bạch Nguyệt cảm thấy một cỗ lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, sắc mặt trắng bệch.
Lưu San cực kì ủng hộ tự do.
Loại hành vi này của Thẩm Diên Dũng đồng nghĩa với bắt cóc giam lỏng cô ấy.
“Anh có thể cứu Lưu San ra giúp tôi không?” Bạch Nguyệt cầu xin.
Bên phía Tô Khánh Nam trầm mặc.
“Khánh Nam, tôi chính là bạn của Lưu San, tôi không thể để cô ấy xảy ra chuyện gì.” Bạch Nguyệt nói tiếp.
“Bị Thẩm Diên Dũng bắt đi, sợ là, không cứu ra nổi.”
Tô Khánh Nam nói như vậy, cô càng không thể bỏ mặc Lưu San, cô không dằn lòng nổi.
Dù sao, cuộc đời của cô đã bị hủy hoại hoàn toàn, cô nguyện ý dùng cuộc đời vỡ vụn của mình đổi lấy một đời tươi sáng cho Lưu San: “Nếu anh có thể cứu Lưu San ra, anh muốn tôi làm gì cũng được.”
Cô đã ám chỉ quá rõ ràng rồi.
Tô Khánh Nam thông minh như vậy, chắc chắn sẽ hiểu.
“Người ở chỗ Thẩm Diên Dũng, không cứu ra nổi. Mật thất của Thẩm Diên Dũng nhiều hơn tôi, chỉ là, tiểu Nguyệt, em cũng đừng quá lo lắng, Thẩm Diên Dũng sẽ không làm hại cô ấy, tôi đảm bảo, có cơ hội, tôi sẽ để em và Lưu San gặp nhau.”
Bạch Nguyệt tức giận tắt điện thoại, đỗ xe sang bên đường.
Tô Khánh Nam luôn mồm nói yêu cô.
Đây là yêu sao?
Anh ta sợ đắc tội Thẩm Diên Dũng, sợ đắc tội tổng thống, trong lòng Tô Khánh Nam, bản thân anh ta mới là quan trọng nhất.
Anh ta đặt bản thân vào trung tâm, không quan tâm sống chết của người khác, vì thế, mới có thể không chút lưu tình tiêm virus vào người cô.
Cô gõ mạnh vào tay lái, tiếng còi chói tai vang lên, dường như lửa giận có thể phát ra thông qua cách này.
Có người gõ kính xe.
Bạch Nguyệt buông lỏng tay, hạ kính xe xuống, là một người phụ nữ trung niên.
“Cô điên à, ấn gì mà ấn, đây là náo loạn trật tự công cộng, ảnh hưởng tới mọi người.” Người phụ nữ trung niên chống tay vào eo nói.
Bạch Nguyệt không nói gì, kéo kính xe lên.
Người phụ nữ trung niên cảm thấy vẫn chưa mắng dủ, thấy thái độ của Bạch Nguyệt lại không tốt, lại gõ kính xe lần nữa.
Bạch Nguyệt khởi động xe.
Người phụ nữ trung niên thấy Bạch Nguyệt muốn đi, dùng sức đá cửa xe: “Cô xuống đây cho tôi! Làm sai chuyện còn muốn chạy, mẹ cô dạy cô thế sao?”
Trong mắt Bạch Nguyệt xẹt qua tia sắc bén, mở cửa xe ra, xuống khỏi xe, nghiêm giọng nói: “Mẹ bà dạy bà tùy tiện phá hoại xe người khác sao?”
“Aiyo, là cô tự ấn còi ầm ỹ, ảnh hưởng tới người đi đường, giờ còn có lý sao?” Người phụ nữ trung niên trợn to mắt nói.
“Đúng vậy, bàn luận với người không nói đạo lý có ý nghĩa gì? Giờ bà cút đi được rồi.” Bạch Nguyệt kéo cửa xe.
Người phụ nữ trung niên thẹn quá hóa giận, kéo lấy tóc Bạch Nguyệt.
Nhất thời Bạch Nguyệt cảm thấy da đầu tê dại.
“Cô mau xin lỗi tôi, cái đồ phụ nữ thối này.” Người phụ nữ trung niên mắng nhiếc.
Bạch Nguyệt cũng nắm lấy tóc bà ta, kéo xuống, lực rất lớn.
Bạch Nguyệt lại dùng thêm sức: “Là bà động thủ trước, vì sao tôi phải buông?”
Người phụ nữ trung niên đau đến mức gào thét nói: “Vậy tôi buông trước, rồi cô cũng buông ra.”
Bà ta buông lỏng tay, Bạch Nguyệt dùng sức đẩy bà ta ra: “Cút.”
“Cô là cái đồ đàn bà thối.” Người phụ nữ trung niên lại muốn xông tới, Bạch Nguyệt lấy búa thoát hiểm từ trên xe Lưu San xuống.
Người phụ nữ trung niên dừng bước lại, nhìn chiếc búa trong tay Bạch Nguyệt, lại nhìn cô: “Cô dám?”
“Trong vòng 30 giây còn chưa biến mất trước mắt tôi, bà xem tôi dám hay không?” Bạch Nguyệt sắc bén nói.
Người phụ nữ trung niên thấy Bạch Nguyệt không giống đang nói đùa, mặt xám xịt chạy đi.
Bạch Nguyệt quay lại xe, vứt búa thoát hiểm sang ghế phụ bên cạnh.
Đánh nhau một hồi, ngược lại cô đã bình tĩnh không ít.
Nóng nảy, tức giận, vô dụng.
Cô gọi cho Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt nghe máy, không chắc chắn mở miệng: “Tiểu Nguyệt?”
“Giờ tôi đến biệt uyển Lam Thiên, gặp nhau một chút.” Bạch Nguyệt trầm giọng nói.
“Được, giờ anh qua đó ngay, lát nữa gặp.” Cố Lăng Kiệt lập tức đồng ý.
Bạch Nguyệt nhìn về phương xa, ánh mắt mịt mờ, sóng nước dập dờn.
Vốn định… cùng anh, mãi mãi không gặp lại.
Nhưng, dường như, trên thế giới này, chịu giúp cô, chỉ có Cố Lăng Kiệt.