Chương 650: Đừng Đi Đừng Đi
CHƯƠNG 650: ĐỪNG ĐI ĐỪNG ĐI
"Còn có một điểm nữa là nhìn thấu mà không nói ra, đặc biệt là lúc cậu không nắm chắc mình tuyệt đối giết ngược lại, nói toạc ra sẽ chỉ làm đối phương chó cùng rứt dậu, lựa chọn dùng thủ đoạn cực đoan để đập nồi dìm thuyền, hiểu chưa?" Bạch Nguyệt nói tiếp.
"Tớ hiểu rồi, cho nên cho dù tớ biết Hoa Tiên giả vờ tốt với tớ ở trước mặt của tớ thì cũng không thể nói toạc ra với cô ta, coi như cô ta tốt với tớ, nhưng tớ phải luôn đề phòng cô ta, đúng không?" Lưu San nghiêm túc hỏi.
"Đúng vậy." Bạch Nguyệt nhìn về phía Thẩm Diên Dũng: “Bây giờ anh còn muốn để Lưu San ở lại bên cạnh anh nữa không? Một người đứng bên cạnh anh chính là quả bom hẹn giờ đối với Lưu San."
"Cô nói có chút đạo lý. Tôi sẽ đề phòng cẩn thận. Nhưng chính bởi vì cô ta là quả bom hẹn giờ, tôi càng phải giữ Lưu San ở bên cạnh. Nếu như cô ta phát nổ làm tổn thương Lưu San, đồng thời nhất định cũng sẽ nổ chết mình. Hoa Tiên là một người tiếc mạng sống, nếu như người phía sau thật sự là cô ta, cô ta sẽ không dễ dàng cho nổ quả bom đâu, cô yên tâm đi." Thẩm Diên Dũng kiên quyết muốn giữ Lưu San ở bên cạnh.
Ít nhất, anh ta sẽ liều mạng bảo vệ cô, cho nên anh ta không tin có bất kỳ người nào bảo vệ tốt hơn anh ta.
Bạch Nguyệt thấy Thẩm Diên Dũng rất kiên định thì cũng không nói gì nữa.
Cô liếc nhìn thời gian trong máy tính, hỏi Thẩm Diên Dũng nói: "Không phải anh còn có hội nghị lúc hai giờ sao? Bây giờ là một giờ rồi, từ chỗ tôi đi tới hội nghị cũng không gần đâu."
"Ừ, bản thân cô cẩn thận đấy, có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi." Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
"Tôi thật sự có chuyện cần anh giúp đỡ đấy."
"Cô nói đi."
"Cấp dưới của tôi bị tổn thương do vụ nổ làm nửa bên mặt hoàn toàn bị phá hủy. Cô ấy còn là con gái vẫn chưa có bạn trai. Gương mặt rất quan trọng đối với một cô gái. Không phải anh có chuyên gia phẫu thuật thẩm mỹ rất lợi hại sao? Chính là những người đã giúp tôi phẫu thuật thẩm mỹ đấy. Làm phiền anh để cho bọn họ làm phẫu thuật giúp cho Lâm Thư Lam." Ánh mắt Bạch Nguyệt mờ đi, nhớ tới Lâm Thư Lam mà trong lòng nặng nề, cảm giác rất áp lực.
Bởi vì cô sơ suất nên cô ấy mới là người bị thương, về sau cô phải cẩn thận hơn nữa.
"Cô và cô ta không giống nhau. Da của cô ta đã bị tổn thương, muốn xử lý cho tốt hẳn thì sợ rằng phải mất hơn hai năm." Thẩm Diên Dũng nhắc nhở.
"Hai năm cô ấy cũng có thể chờ được, vậy làm phiền anh." Bạch Nguyệt ôn hòa gật đầu.
"Tôi sẽ liên lạc lại sau cuộc họp. Tôi dẫn Lưu San đi trước đây. Cô ấy là trợ lý của tôi, cần phải đi họp với tôi." Thẩm Diên Dũng nói xong lại ôm Lưu San chặt hơn, giống như tuyên bố quyền sở hữu của mình.
Lưu San bị anh ta ôm đau nên đấm một cái lên trên vai của anh ta: “Sắp làm tôi buồn chán muốn chết rồi."
"Anh biết rồi." Thẩm Diên Dũng nói với vẻ cưng chiều.
Ánh mắt Bạch Nguyệt thoáng dịu xuống. Cho dù ở bên cạnh Thẩm Diên Dũng sẽ nguy hiểm, nhưng anh ta quả thật rất yêu Lưu San.
Nếu có người bởi vì cô ở bên cạnh Cố Lăng Kiệtcó thể gặp nguy hiểm mà khuyên cô rời đi, cô chắc chắn cũng sẽ không rời đi.
"Nàng San, chắc chắn phải nhìn thấu mà không nói ra đấy. Hoa Tiên là một người rất thông minh, đừng để cho cô ta nhận ra được. Lại nói, đây cũng chỉ là nghi ngờ của tớ, có phải là cô ta hay không thì còn chưa chắc đâu." Bạch Nguyệt cố ý dặn lại Lưu San.
Lưu San dùng tay ra hiệu OK: “Tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu. Cậu cũng chú ý giữ sức khỏe đấy."
Bạch Nguyệt khẽ gật đầu, tiễn bọn họ ra ngoài.
Lâm Tiến xuống tầng và báo cáo: "Trừ bản thân cô, phát hiện có 13 chỗ nghe lén. Phải xử lý thế nào?"
"Dọn sạch. Màn hình giám sát của tôi cũng xác định không có vấn đề. Sau này phải làm lẫn lộn những video giám sát này và chia làm ba phần, một phần gửi cho Tô Chung, một phần gửi cho Tả Đoàn Niên, một phần gửi cho Thịnh Đông Quang." Bạch Nguyệt dặn dò.
"Để cho bọn họ đều biết cô bị nghe lén sao?" Lâm Tiến không rõ mục đích của Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nhìn về phía Lâm Tiến: “Không phải là có một đoạn ghi âm Thịnh Đông Quang chất vấn tôi sao? Gửi lên trên mạng cho lan truyền ra đi, nhớ là phải dùng máy server ở nước ngoài."
Lâm Tiến bừng tỉnh hiểu ra, không nhịn được lại cho Bạch Nguyệt một điểm khen ngợi.
"Gửi đoạn ghi hình này ra ngoài, cả đời Thịnh Đông Quang cũng đừng mong làm Tổng thống nữa.
Nghĩ tới trước đây, ông ta vì lên làm Tổng thống mà nhiều lần hãm hại thủ trưởng, bây giờ thì hay rồi, ông ta đừng mong làm nữa. Chắc hẳn ông ta muốn lấy lại chức Bộ trưởng Bộ tài chính cũng khó đấy.
Hơn nữa, với bụng dạ hẹp hòi của ông ta, ông ta sẽ nghi ngờ là Tả Đoàn Niên làm, cũng sẽ nghi ngờ Tô Chung làm, nhưng không nghi ngờ đến cô. Dù sao cô cũng không khả năng lắp máy theo dõi ở nhà mình. Cứ để cho bọn họ chó cắn chó đi! Quá tuyệt vời." Lâm Tiến hưng phấn nói.
"Không, Thịnh Đông Quang cũng sẽ nghi ngờ là do tôi làm. Dựa theo tính cách nóng nảy của ông ta thì nhất định sẽ đi tìm Thẩm Diên Dũng để gây áp lực." Bạch Nguyệt nói ra suy đoán của mình.
"Vậy nên làm sao?" Lâm Tiến lại lo lắng.
"Thẩm Diên Dũng cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu đâu. Anh ta sẽ dẫn mâu thuẫn tới trên người Tả Đoàn Niên. Bởi vì anh ta đang cần phải áp chế thế lực Tả Đoàn Niên gấp."
Lâm Tiến nghe xong liền vỗ tay: “Đúng là như vậy."
Bạch Nguyệt thoáng cười: “Anh đi họp đi, nhất định phải tìm người cố gắng chăm sóc cho Lâm Thư Lam. Mặt khác, anh hãy nói cô ấy không cần lo lắng, nhiều nhất là hai năm thì gương mặt của cô ấy sẽ khôi phục thôi, tôi bảo đảm."
"Ừ, tôi sẽ phái người tới bảo vệ cô. Dù sao bên cạnh cô cũng phải có một cô gái hiểu chuyện tới chăm sóc."
"Không cần, hôm nay tôi nghe Trương Tinh Vũ nói Thư Lam đã qua giai đoạn nguy hiểm, buổi sáng tỉnh lại rồi. Chờ cô ấy có thể ra viện, tôi sẽ đón về trang viên chăm sóc. Dù sao cô ấy bị vậy cũng là vì bảo vệ tôi, tôi không thể vứt bỏ cô ấy được." Bạch Nguyệt nói rất kiên quyết.
"Nhưng cũng cần có người chăm sóc hai cô chứ? Cô yên tâm, lần này người được phái tới nhất định là người tin được."
"Tôi sẽ bảo Trương Tinh Vũ trực tiếp vào ở. Có anh ta là đủ rồi, cám ơn." Bạch Nguyệt vỗ nhẹ vào vai Lâm Tiến: “Tôi có hơi mệt, đi ngủ trước đây."
"Vậy được rồi, tôi sẽ liên lạc lại sau."
Lâm Tiến đi rồi, Bạch Nguyệt nằm ở trên giường, cảm giác rất mệt mỏi.
Hôm qua cô ngủ không được ngon giấc, hôm nay lại phải đấu trí so dũng suốt một ngày, cô cần nghỉ ngơi thật tốt mới có đầy đủ tinh thần và trí nhớ để xử lý chuyện kế tiếp.
Nhưng Lưu San đã tha thứ cho cô rồi.
Cô khẽ cười, tảng đá đè nặng trong lòng đã nhẹ đi một chút, nhưng lại có một tảng đá nặng khác đè lên.
Cô đã hại chết mẹ của Lưu San thì nhất định phải bảo vệ tốt cho Lưu San.
Nhìn Thẩm Diên Dũng như vậy, về sau Lưu San nhất định sẽ làm vợ của Tổng thống. Nhưng cô hiểu rõ Lưu San quá tùy tiện lại vô tâm.
Làm dân thường thì không có việc gì, mình sống cuộc sống của mình thôi. Nhưng nếu cô ấy làm vợ của Tổng thống, từng hành động cử chỉ đều sẽ đại biểu cho đất nước và hoàng tộc.
Cô thật sự lo lắng Lưu San sẽ không thích ứng được.
Cô nhất định phải mau chóng dạy cho cô ấy những gì mình có thể dạy được, để tránh lúc cô rời đi vẫn không thể yên tâm...
Cô mơ mơ màng màng rồi chìm vào giấc ngủ.
Cô lại nằm mơ, mơ thấy Cố Lăng Kiệt, xung quanh còn là một vùng biển. Anh lại chỉ có một mình ngồi ở trên hòn đá giữa biển.
Cô sợ anh sẽ ngã xuống, nhưng trong đầu lại tự nhủ với mình, đây chỉ là một giấc mơ thôi.
Nhưng cho dù là mơ, cô cũng không muốn nhìn thấy Cố Lăng Kiệt ngã xuống.
Anh đứng ở trên tảng đá nhìn cô, dường như có lời gì đó muốn nói với cô nhưng lại không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Cô sợ mình tỉnh giấc, sau khi tỉnh rồi lại lo lắng không gặp được anh nữa.
Một đợt sóng lớn cuốn về phía anh. Cô phát hiện ra không thấy Cố Lăng Kiệt đâu nữa, không kịp suy nghĩ đã nhảy vào trong biển, ngực nghẹn lại sắp không thở nổi và mở mắt ra.
Rõ ràng là mùa đông nhưng trên trán và trên mũi cô đều là mồ hôi. Một cái bóng lóe lên trước cửa sổ làm cô sợ hãi kêu lên một tiếng.