Chương 1078: Tôi Nghĩ, Nên Có Một Kết Thúc.
CHƯƠNG 1078: TÔI NGHĨ, NÊN CÓ MỘT KẾT THÚC.
“Tôi không sao.” Mục Uyển nói: “Chiều nay tôi phải quay về, nói lời chào tạm biệt với cô, còn nữa, trước kia tôi từng mắng cô, xin lỗi, lúc ấy tôi đang kích động, nên có thành kiến với cô.”
“Không có gì, tính cách của cô tôi rất thích, cô nói cũng có lý, lúc tôi làm việc có rất nhiều suy nghĩ thiếu sót, cô có thể vạch ra, tôi cảm thấy cực kì tốt.” Bạch Nguyệt mỉm cười.
“Ừ, cảm ơn.” Mục Uyển dịu dàng nói.
“Chúng tôi đều hy vọng cô có thể trở về, tin rằng không lâu sau, cô cũng có thể đường đường chính chính trở về, đến lúc đó, có thể vui mừng khôn xiết, mấy ngày nay, cô cứ nhẫn nại, sẽ tốt đẹp thôi.” Bạch Nguyệt trấn an nói.
Mục Uyển cong lên nụ cười, nhưng nước mắt long lanh.
Nhắm mắt lại, nước mắt lăn xuống.
“Không về được.” Cô thấp giọng nói, hít sâu đồng thời có thêm rất nhiều bất đắc dĩ, cũng lắng đọng hơi thở lại.
“Suốt thời gian qua, tôi đều sống vì người khác, không có được cuộc sống của chính mình, nhưng cũng cảm thấy, cho dù tôi sống vì người khác, cũng không nhất định là người ta mong muốn, mấu chốt là, không làm được gì cả, cũng không đạt được gì cả.” Mục Uyển nói xong, mở mắt ra.
“Đừng tiếp tục chờ mong tôi trở về, tôi sẽ mềm lòng, cũng sẽ không từ bỏ, thậm chí hối hận, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ sống vì mình, chuyện của các người không liên quan gì đến tôi, sự sống chết của tôi cũng không liên quan đến các người.” Mục Uyển nói hết lời.
Bạch Nguyệt nghe được bất thường: “Uyển Uyển, cô sao vậy?”
“Tôi thích Hình Thiên, không biết bắt đầu từ khi nào, anh ấy hài lòng, tôi liền hài lòng, anh ấy buồn phiền, tôi cũng buồn phiền, nhìn anh ấy đối với cô thương mà không được, tôi cũng khổ sở giống anh ấy, loại tâm trạng này, vẫn luôn tồn tại trong tôi, một năm, hai năm, năm năm, cho tới hôm nay, tôi không dám nói ra, sợ nói ra, càng sợ gánh chịu hậu quả.”
“Uyển Uyển, cô sai rồi, người Hình Thiên thích là cô.” Bạch Nguyệt nói.
“Thích tôi? Ha ha.” Mục Uyển nở nụ cười: “Tôi cởi hết đứng trước mặt anh ấy, anh ấy không chạm vào tôi, tôi nếm thử không chỉ một, là ba lần, ám hiệu rất nhiều lần, không biết liêm sỉ, không biết xấu hổ, mỗi lần anh ấy đều đẩy tôi ra, tôi nói với anh ấy, tôi thích người đàn ông khác, anh ấy tin, tin thật sự, hay là đang giả ngu.” Mục Uyển nói xong, tâm trạng lại có chút kích động.
“Anh ấy chỉ là không muốn tổn thương cô, anh ấy lớn hơn cô rất nhiều, cảm thấy cô có lựa chọn tốt hơn anh ấy, là anh ấy không nhìn rõ tình cảm của mình, anh ấy thích cô, vì vậy đang cố gắng, muốn cô trở về.”
Mục Uyển cảm thấy trái tim vô cùng chua xót: “Vì vậy, từ lúc bắt đầu, anh ấy không muốn sống với tôi, mà là đang chờ đợi, tính toán, ngày tôi rời đi.”
Thật sự đau, thở cũng khó khăn.
Cô đè xuống trong lòng, đè nén, khóc.
Khóc, Bạch Nguyệt cũng thấy tim mơ hồ đau đớn.
“Bây giờ anh ấy đã rõ rang rồi, cô quan trọng với anh ấy, anh ấy đã nói với tôi, muốn cô quay về.” Bạch Nguyệt nói.
“Từng nói với cô muốn tôi trở về, Bạch Nguyệt, nếu đổi thành Cố Lăng Kiệt, bên cạnh anh ta cũng có một hồng nhan tri kỉ giống như cô, đồng thời đã từng yêu tha thiết hồng nhan tri kỉ như vậy, chuyện gì cũng thương lượng với hồng nhan tri kỉ, đồng thời ý nghĩa của hồng nhan tri kỉ chiếm 90% tầm quan trọng, trong lòng cô nghĩ thế nào?” Mục Uyển hỏi.
Hỏi xong câu này, hình như là bình tĩnh lại, tâm trạng kích động, dần dần bình tĩnh lại.
“Là tôi không đúng, xin lỗi, tôi đúc kết nhiều lắm, nếu cô không thích, sau này tôi nhất định sẽ chú ý, cho dù thương lượng điều gì, cũng tuyệt đối không tránh né cô.” Bạch Nguyệt cam kết.
“Nghe giống như tôi là người phụ nữ không thấu tình đạt lí, cố tình gây sự vậy, sự kiện đàm phán lần này, tôi nghĩ cô biết rõ hơn tôi.” Mục Uyển nói.
Bạch Nguyệt hiểu rõ, hóa ra là phải đợi Mục Uyển đến đây đàm phán, nhưng ở giữa, vẫn là đi vào cạm bẫy của người khác, không đợi Mục Uyển đến, liền đàm phán xong.
Đổi vị trí suy nghĩ, nếu cô là Mục Uyển, cô cũng cảm thấy oan ức, cảm giác này, cô từng có, vì vậy có thể cảm nhận.
“Xin lỗi Uyển Uyển, cô chịu ấm ức rồi.” Bạch Nguyệt nói.
“Xin lỗi? Cũng không phải lỗi của cô, tại sao cô phải xin lỗi tôi? Bởi vì Hình Thiên? Rốt cuộc cô là người quan trọng nhất của anh ấy, vì vậy có thể hoàn toàn thay anh ấy quyết định, cũng thay anh ấy nói xin lỗi người khác. Các người là một thể thống nhất, tôi chẳng qua chỉ là người ngoài.”
Bạch Nguyệt ý thức nhận ra được vấn đề của bản thân: “Không phải Uyển Uyển, tôi nói xin lỗi, không thay cho Hình Thiên, tôi thật sự đau lòng cho cô.”
“Vậy cô chỉ cần nói đau lòng tôi là được, không cần phải nói xin lỗi, Bạch Nguyệt, rất nhiều thứ là bất tri bất giác, đồng thời là thâm căn cố đế, tôi cố gắng thế nào, cũng không thay đổi được, tôi không trách cô, cũng tha thứ cho cô, vì vậy, cô không cần cảm thấy ngại ngùng và áy náy.”
“Bây giờ cô ở đâu, chúng ta gặp mặt đi.” Bạch Nguyệt nói.
Mục Uyển hít sâu một hơi: “Không cần, tôi do dự rất lâu, có muốn tôi gọi số điện thoại này cho cô không? Cô ở trong lòng Hình Thiên năm năm, cũng tương tự ở trong lòng tôi năm năm, so với đố kị với cô, tôi đối với cô càng sùng bái, kính ngưỡng hơn. Thế nhưng vận khí tôi rất tốt, vốn là một dân thường, nhưng có cơ hội có thể tiếp xúc với cô, ông trời đối với tôi thật tốt.”
“Không có, cô dám yêu dám hận dám nói ra, tôi cảm thấy rất tốt, làm tốt hơn tôi, tôi mới phải có rất nhiều vấn đề kia, tinh thần tôi mệt mỏi, không có cách nào khống chế , không thể nói lí, cực đoan, đồng thời có hành vi tự hại, tôi chỉ có thể thôi miên bản thân, bởi vì tôi quá không dũng cảm, quá đóng kín bản thân, cô ưu tú hơn tôi, vì vậy đừng tự ti.” Bạch Nguyệt khuyên nhủ.
Mục Uyển giật giấy ăn, lau khô nước mắt: “Cô thật không tồi, hàn huyên với cô xong, trong lòng tôi dễ chịu hơn rất nhiều, cảm ơn cô Bạch Nguyệt.”
“Mục Uyển, đừng từ bỏ được không? Hình Thiên trừ cô ra, sẽ không có người khác.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
“Tôi nghe nói, trước khi cô kết hôn với Cố Lăng Kiệt, từng ly hôn.” Mục Uyển nói: “Cô và người đàn ông kia, bây giờ thế nào rồi?”
Bạch Nguyệt trầm mặc, làm bác sĩ tâm lí, đại khái cô đã hiểu được suy nghĩ của Mục Uyển.
“Không tiện nói cũng không sao.”
“Anh ấy ra nước ngoài, bây giờ ở đâu, tôi cũng không biết, giữa chúng tôi, đã không còn liên lạc.” Bạch Nguyệt nói.
Mục Uyển cong lên nụ cười: “Tôi và Hình Thiên, sẽ như chồng trước của cô và cô, đúng không?”
Bạch Nguyệt không nói gì, cô hy vọng Mục Uyển và Hình Thiên ở cùng nhau.
Nhưng đích thực, lần này việc làm của Hình Thiên, nếu đổi lại là co, cô cũng cảm thấy khổ sở, oan ức.
“Các giải quyết của anh ấy có chút vấn đề, cô nên tâm sự với anh ấy…”
“Tôi từng ngủ với người khác.” Mục Uyển cắt lời Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt trầm mặc.
“Ngủ rất nhiều lần, cuộc sống này không biết kết thúc lúc nào, nhưng sẽ còn trì hoàn rất lâu, chỉ tới lúc khiến anh ấy căm ghét tôi, nhưng tôi không biết sau khi anh ấy căm ghét tôi, tôi còn có thể sống bao lâu.” Mục Uyển bình tĩnh nói.