Chương 453: Ngài Cố Cưng Chiều Vợ Đến Tận Trời.
CHƯƠNG 453: NGÀI CỐ CƯNG CHIỀU VỢ ĐẾN TẬN TRỜI.
Ở trong rừng rậm rất dễ đánh mất phương hướng, bởi vì không có tòa nhà nào để làm dấu hiệu, người nhận biết phương hướng kém thì ngay cả Đông Tây Nam Bắc cũng không phân rõ được.
Cũng may, Cố Lăng Kiệt là một người vô cùng nhạy bén về phương hướng, anh có thể tạo một ít ký hiệu ở trên thân cây.
Cô từng hỏi những ký hiệu ấy có nghĩa là gì.
Anh giải thích kỹ càng cho cô, ký hiệu này có hai tầng nghĩa, là phương hướng và góc độ, nói một cách đơn giản chính là mình đang đứng hướng về phía nào, nhìn lên đồng hồ sẽ là hướng mấy giờ.
Cụ thể hơn, khi bắt đầu đi làm nhiệm vụ sẽ bàn bạc tốt với các đội viên, quy tắc trong mỗi nhiệm vụ sẽ không giống nhau, cho dù kẻ địch phát hiện ký hiệu trên cây cũng sẽ không biết được hướng đi của họ, chỉ có người nhà mới hiểu được.
Ví dụ như ký hiệu lần này anh làm, tất cả là hướng về phía Nam, nhìn vào đồng hồ, hướng 45 độ, sẽ có đôi chút chênh lệch nhưng không ảnh hưởng lớn.
Bọn họ xuất phát lúc chín giờ rưỡi sáng, bởi vì trên đường đi còn phải tìm con mồi cho nên lúc đi chậm hơn lúc về rất nhiều.
Lúc bọn họ đi tới trên bờ cát mới chỉ hai giờ rưỡi chiều.
Cố Lăng Kiệt đã lọc bỏ đầu và nội tạng của heo rừng, dư lại khoảng 65 kg thịt và xương.
Anh đi tới bờ biển làm sạch thịt heo.
Cô nấu cơm trước, lát nữa có thể làm cơm chiên trứng với thịt băm, trên đường đi, hầu như Cố Lăng Kiệt không ăn gì cả, cho dù mấy miếng bánh quy cũng là do cô cứng rắn nhét cho anh.
Chỉ chốc lát sau, Cố Lăng Kiệt giơ cao thịt heo đã rửa sạch đi tới, hỏi Bạch Nguyệt: "Số thịt này em định xử lý như thế nào? Có lẽ chúng ta cũng không thể ăn hết nhiều như vậy trong một lần."
"Em thấy chúng ta có thể không đi săn thú một thời gian, qua mùa đông này cũng không thành vấn đề." Bạch Nguyệt cười nói.
Cố Lăng Kiệt cũng nâng cao khóe miệng: "Nếu em thích thì có thể ở trên đảo này thêm một thời gian, anh cũng cảm thấy rất tốt."
"Ừm." Bạch Nguyệt đồng ý, cô thích cảm giác tự do tự tại này, không có gánh nặng, cuộc sống thoải mái nhàn nhã, ở mấy tháng rảnh rỗi vô lo.
Cô chỉ vào phần sườn heo: "Tối nay chúng ta ăn canh sườn hạt dẻ, em làm thêm móng heo kho tàu, lát nữa sẽ ướp thịt ba chỉ, thịt mông làm thịt khô, anh giữ lại phần thịt nguyên tảng này, ngày mai chúng ta vào rừng tìm rau dại, em làm sủi cảo cho anh ăn."
"Chúng ta có thể bảo quản thịt được một tuần, đặt ở ngăn lạnh là được, phần khác thì cất vào ngăn đá, sau này ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu."
"Ừm, nhưng phải phân loại cho tốt, có phần để xào rau, có phần để nấu cháo, có phần để kho tàu, còn có thể làm thịt muối, đáng tiếc anh đã vứt hết phần móng heo và đầu heo rồi." Bạch Nguyệt mím môi cười.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô một cái, không biết cười cái gì?
"Vậy bây giờ anh sẽ chia thịt ra, em chọn lấy phần ăn trong một tuần giữ lại." Cố Lăng Kiệt nói.
"Trước tiên cắt phần thịt chân trước này cho em, em làm cơm chiên trứng thịt băm."
Bạch Nguyệt chia xong thịt, Cố Lăng Kiệt mang cất vào tủ lạnh trên thuyền lúc trở về cũng bế theo Cẩu Cẩu.
Ăn cơm xong, Cố Lăng Kiệt muốn đi lấy hạt dẻ.
Bạch Nguyệt nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ rưỡi.
"Nơi lấy hạt dẻ có xa không, mùa này hơn bốn giờ trong rừng đã bắt đầu tối rồi." Bạch Nguyệt lo lắng nói.
Cố Lăng Kiệt xoa đầu cô: "Không xa, anh biết chỗ đó, anh sẽ về trước sáu giờ, đừng lo."
Bạch Nguyệt gật đầu, đưa anh tới cửa.
"Đóng cửa cho kỹ." Cố Lăng Kiệt dặn dò.
Bạch Nguyệt lưu luyến đóng cửa lại, nghĩ dù sao cũng chỉ cần thời gian hai tiếng.
Từ rất xa đã nhìn thấy một bóng người đang đi tới, hẳn là Cố Lăng Kiệt, Bạch Nguyệt không tự chủ được mà cong khóe môi.
Anh thật sự là một người giữ chữ tín, chuyện đã đáp ứng thì nhất định sẽ làm được.
Cô nhìn anh đến gần, "bịch bịch bịch" chạy xuống tầng dưới, nghe được tiếng gõ cửa đầu tiên đã mở cửa ra, cười nói: "Nhìn thấy anh thật vui."
Cố Lăng Kiệt xách hai túi lớn tiến vào, nhíu mày nói: "Trời lạnh cũng không biết mặc thêm áo, sau này không được thế nữa, sẽ bị cảm."
"Em cũng chỉ đứng bên ngoài một lúc, anh cũng thấy mà."
"Như thế cũng không được." Cố Lăng Kiệt nói, xách hai cái túi xuống phòng bếp, đổ hạt dẻ trong một túi ra.
Bạch Nguyệt nhìn thấy hạt dẻ chưa tách vỏ ngoài, giật mình ngồi xổm xuống, cầm lấy một quả: "Anh nói cái thứ giống con nhím này là hạt dẻ á, cái này mọc ở trên cây, không cẩn thận rơi xuống, đập vào đầu người, nhất định ngỏm củ tỏi."
Cố Lăng Kiệt nhặt lên một quả, tách ra, bên trong có ba hạt dẻ đen sẫm.
"Hóa ra thật sự là hạt dẻ, anh lấy nhiều như vậy làm gì." Bạch Nguyệt cảm thán.
"Một loại là hạt dẻ lớn, dùng để nấu cháo, một loại nhỏ hơn, nấu chín là có thể ăn, khá ngọt, cũng không tính là lấy, anh đập xuống từ trên cây, nhặt lên là được."
"Sớm biết thế em cũng đi theo anh, có thể nhặt giúp anh, sẽ nhanh hơn một chút."
Cố Lăng Kiệt nhéo mũi cô: "Em đứng dưới tán cây, anh ở trên sẽ lo lắng."
Một trên cây, một dưới tán cây, sao cô cứ cảm thấy bọn họ như mấy con khỉ, cười cười: "Vậy bây giờ em bóc một ít hạt lớn mang đi nấu cháo."
"Đeo găng tay vào, đừng để bị thương." Cố Lăng Kiệt dặn dò, nhìn đôi tay mềm mại của cô: "Thôi, vẫn để anh làm đi, em đi nấu nước, luộc qua hạt dẻ rồi ngâm vào nước lạnh sẽ dễ bóc vỏ hơn."
"Ừm, vậy bây giờ anh có đói bụng không?"
"Ba giờ ăn cơm chiên trứng thịt băm, bây giờ mới sáu giờ, đương nhiên không đói bụng, em đói à?" Cố Lăng Kiệt hỏi.
Bạch Nguyệt cười lắc đầu: "Em cũng không đói."
Cô đi nấu nước để lát nữa nấu hạt dẻ, sau đó ngồi nhìn Cố Lăng Kiệt bóc cái thứ quả giống như con nhím này.
Anh làm rất nhanh, chỉ một lát đã bóc xong, một túi lớn sau khi bóc xong chỉ còn khoảng một phần ba, nhưng vẫn rất nhiều.
Mấy ngày nay bọn họ cũng không cần ra ngoài rồi.
Anh bóc xong hạt lớn lại bóc hạt nhỏ.
Hạt nhỏ cũng chỉ bé xíu, còn nhỏ hơn một nửa loại hạt dẻ rang đường bán bên ngoài, loại hạt lớn dùng để nấu cháo lớn hơn hạt dẻ rang đường nhiều, cho nên hạt nhỏ chỉ bé bằng một phần tư hạt lớn, bóc phí thời gian hơn nhiều.
Bạch Nguyệt luộc xong hạt dẻ, đổ vào nước lạnh ngâm, sau đó muốn tới giúp Cố Lăng Kiệt.
"Em bóc vỏ của hạt dẻ, cần phải dùng dao, cắt hai đường chéo nhau trên vỏ, có được không?" Cố Lăng Kiệt lo lắng hỏi.
"Đương nhiên có thể."
Cố Lăng Kiệt cảm thấy cô sẽ cắt trúng tay: "Thôi, em vẫn nên đi làm móng heo đi, để anh làm là được rồi."
"Em làm được, nhất định sẽ cẩn thận, nếu em cắt trúng tay thì anh đừng cho em làm nữa." Cô muốn giúp anh.
"Bây giờ em đi làm móng heo đi, em hiểu rõ cái đó, phải nấu rất lâu đúng không?" Cố Lăng Kiệt hỏi.
"Dùng loại nồi này không cần lo, chỉ cần chất đủ củi là không cần để ý nữa, thường xuyên thêm củi là được."
"Không phải còn muốn làm canh sườn hạt dẻ sao?"
"Chúng ta có hai cái nồi."
"Cơm thì sao?"
"Cơm buổi trưa nấu còn dư rất nhiều, đặt phía trên canh sườn hấp chưng nóng lên là được. Buổi tối chúng ta còn có cua, cũng có thể hấp."
Cố Lăng Kiệt: "..."