Chương 864: Anh Sẽ Cảm Nhận Nỗi Đau Này Cùng Em
CHƯƠNG 864: ANH SẼ CẢM NHẬN NỖI ĐAU NÀY CÙNG EM
"Xin chào ngài Thẩm, tôi là Sở Dã Bạch, đang ở nước D, không biết tôi có thể gặp mặt anh một lần được không?" Sở Dã Bạch lịch sự hỏi.
Thẩm Diên Dũng cũng biết Sở Dã Bạch. Anh ta là người quan trọng mà nhà họ Thẩm bồi dưỡng sau khi anh mất chức.
Sở Dã Bạch cũng không phụ lòng mong mỏi của bọn họ, chỉ trong một năm đã bộc lộ tài năng, sau đó lại mất bốn năm thầm lặng để củng cố thế lực của mình.
Hiện nay anh ta đã trở thành phó tổng thống trẻ nhất trong lịch sử, là một trong những đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Hình Thiên.
"Lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu, một tiếng sau gặp mặt." Thẩm Diên Dũng trả lời ngay.
Thật ra, Sở Dã Bạch tìm anh có chuyện gì, anh rất rõ. Bây giờ anh qua đó chẳng qua là muốn chứng thực một số suy nghĩ của mình mà thôi.
Anh đặt Lưu San lên giường, sau khi dặn dò người hầu thân cận của mình phải âm thầm bảo vệ cô xong mới đi ra ngoài.
Một giờ sau anh gặp được Sở Dã Bạch.
Sở Dã Bạch đeo kính gọng đen, bên ngoài mặc áo gió màu lạc đà, bên trong là bộ vest đen phối với áo sơ mi trắng, nhìn rất có khí chất, điềm tĩnh. Trên mặt luôn mang theo nụ cười hiền hòa, tự nhiên như ngọc, trông như một công tử văn nhã.
Nhưng bên trong nụ cười của anh ta cất giấu bao nhiêu lòng dạ, tâm cơ, công danh và lợi lộc, phỏng chừng chỉ có bản thân anh ta mới biết.
Thẩm Diên Dũng đi về phía trước: “Ánh mắt của nhà họ Thẩm không tệ."
"So với tổng thống Thẩm còn kém xa." Sở Dã Bạch khiêm tốn nói.
"Nhân tài đất nước hết lớp này đến lớp khác, kém hay không, nói lúc này là còn quá sớm. Cậu đến nước D bao lâu rồi?” Thẩm Diên Dũng ngồi lên ghế đá hỏi.
"Tôi đến hôm qua, việc công, thăm viếng, ngày mai sẽ trở về. Tôi cảm thấy nên đến thăm ngài nên đã tới đây." Sở Dã Bạch ngồi xuống bên cạnh Thẩm Diên Dũng.
Người giúp việc bưng nước trà lên, sau khi rót trà cho bọn họ xong thì lui ra ngoài.
Thẩm Diên Dũng uống một hớp trà, tán gẫu: “Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai mươi bảy tuổi, lúc anh Thẩm hai mươi bảy tuổi đã làm tổng thổng rồi, tôi đúng là kém quá xa."
Thẩm Diên Dũng liếc anh ta: “Tổng tuyển cử tổng thống bốn năm một lần của nước A lùi lại rồi, lần sau sẽ quyết định vào lúc nào?"
"Mười lăm tháng sau."
"Có nắm chắc không?" Thẩm Diên Dũng hờ hững hỏi.
"Không có, Hình Thiên có sự ủng hộ của Cố Lăng Kiệt, mấy năm nay Cố thị phát triển rất tốt, vùng biển Nam Giao phát triển càng tốt hơn, bất kể là về mặt quân sự hay tài chính đều do hai anh em kia nắm giữ, muốn lung lay không dễ dàng gì, trừ khi..." Sở Dã Bạch dừng lại.
Thẩm Diên Dũng cong khóe miệng: “Trừ khi tôi phát động chiến tranh, hơn nữa phải nắm giữ ưu thế áp đảo, vậy thì nước A dưới áp lực của tôi sẽ nhường vị trí tổng thống cho nhà họ Thẩm."
"Anh Thẩm quả nhiên hiểu rõ mọi thứ. Mấy năm nay thế lực của nhà họ Thẩm đều bị áp chế, hơn nữa còn có xu hướng ngày càng đi xuống. Nếu không tiến hành thay đổi nhà nước thì nhà họ Thẩm sẽ thất bại hoàn toàn, thậm chí biến mất tăm trên sân khấu chính trị. Vì vậy, hy vọng anh Thẩm có thể ra tay." Sở Dã Bạch thành khẩn nói.
"Cậu nhỏ tuổi hơn tôi, tôi có thể gọi cậu là Dã Bạch được không?" Thẩm Diên Dũng vừa nói vừa đặt ly trà lên bàn.
"Ừm, đương nhiên là được."
"Cậu cảm thấy tôi nên lấy lý do gì để khởi xướng chiến tranh?" Thẩm Diên Dũng hỏi.
"Hình Thiên cướp mất vị trí của anh, đây là lý do hợp lý nhất."
Thẩm Diên Dũng mỉm cười nói: “Vậy cậu cảm thấy tôi có bao nhiêu phần thắng?"
"Tuy nước D và nước X đều là những nước nhỏ, nhưng liên hợp lại chắc chắn sức mạnh sẽ lớn. Tuy không có ưu thế thắng áp đảo, nhưng tôi lợi dụng dư luận và áp lực chắc hẳn có thể ép Hình Thiên từ chức."
"Nếu tôi đánh nước A, nước đầu tiên giúp đỡ chính là nước M. Chưa nói đến việc Hình Thiên cưới con gái của nhà họ Hạng, chỉ với quan hệ của Nam Cung Gia, nước M cũng sẽ làm việc nghĩa mà giúp đỡ Hình Thiên, đến lúc đó không phải Hình Thiên từ chức mà là bao nhiêu năm tích lũy của tôi sẽ bị hủy hoại trong một ngày." Thẩm Diên Dũng nhắc nhở.
Sở Dã Bạch ngừng rất lâu, suy nghĩ về lời nói của Thẩm Diên Dũng: “Là tôi suy nghĩ thiếu sót, lời của anh Thẩm quả nhiên sáng suốt. Tôi suy nghĩ không thông suốt và toàn diện như anh Thẩm, mặc cảm không bằng, nhà họ Thẩm cần sự ủng hộ từ phía sau của anh."
"Con đường này cậu không đi được, con đường duy nhất cậu có thể đi là khiến cho Hình Thiên và nhà họ Hạng trở mặt thành thù. Tôi sẽ mở rộng thế lực, ẩn mình chờ thời cơ, đến lúc đó đánh một lần nữa. Dù sao, thế lực mà tôi đắc tội chỉ có nhà họ Nam Cung, mà nhà họ Nam Cung phụ thuộc nhà họ Hạng. Cậu nói xem nếu Hình Thiên đắc tội với nhà họ Hạng rồi thì nước M sẽ còn giúp anh ta không?" Thẩm Diên Dũng thong thả nói.
Sở Dã Bạch bỗng nhiên sực tỉnh: “Vẫn là anh Thẩm giỏi về bày mưu tính kế, bây giờ tôi sẽ trở về để sắp xếp lại."
"Năm nay cậu hai mươi bảy tuổi, ba mươi mốt tuổi làm tổng thống vẫn còn rất trẻ." Thẩm Diên Dũng nói sâu xa, sau đó đứng dậy.
Sở Dã Bạch lễ độ gật đầu.
"Vốn là ở trên một chiếc thuyền, dù sao tôi cũng là họ Thẩm. Tôi đã bị hãm hại rớt từ trên cao xuống. Tôi rất rõ tôi nên làm gì. Chuyện tôi nên làm, tôi sẽ không bị ảnh hưởng bởi ý chí của người khác. Đừng làm những chuyện khiến bản thân hối hận nữa, trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió." Thẩm Diên Dũng ám chỉ nói.
Sở Dã Bạch nhăn mày, đăm chiêu.
Trước đây rất lâu, anh ta rất xem thường Thẩm Diên Dũng. Trong ấn tượng của anh ta, Thẩm Diên Dũng là một kẻ yêu mỹ nhân chứ không yêu giang sơn. Nhưng hôm qua anh ta đã nghe được một số sự tích của Thẩm Diên Dũng, mới biết được sao anh có thể từng bước từng bước diệt trừ được ba lãnh đạo có địa vị vững chắc. Nếu không phải Lưu San là chuyện ngoài ý muốn của anh, anh làm tổng thống cũng dễ dàng kê cao gối mà ngủ.
Hôm nay gặp mặt quả nhiên, khí thế hơn người, khí chất ung dung, bày mưu nghĩ kế, nếu không làm sao chỉ cần ba năm mà đã khống chế được hai nước nhỏ?
Trên đường Thẩm Diên Dũng trở về, ánh mắt sâu thẳm nhìn bầu trời mà ngẩn người, nhắm hai mắt lại.
Lòng dạ của anh rất sâu, không ai có thể suy đoán được suy nghĩ của anh, ý nghĩ thực sự của anh chỉ có bản thân anh biết.
Anh về đến biệt thự liền đi thăm Lưu San. Lưu San vẫn còn đang ngủ, nhưng ngủ không hề ngon, chân mày nhăn lại, trên lông mi vẫn còn nước mắt.
Anh ngồi bên cạnh, khẽ vuốt chỗ cánh tay bị cụt của Lưu San, muốn giảm bớt nỗi đau giúp cô.
Cơ thể Lưu San co lại, cô mở mắt thấy Thẩm Diên Dũng đang ngồi bên cạnh, cô khẽ khựng lại ba giây, mỉm cười nói: “Em nằm mơ, mơ thấy em nhảy từ lầu ba xuống, sau đó chết đi, chỉ có linh hồn là còn sống."
"Đừng nói nhảm, sau này muốn nhảy lầu, anh nhảy với em." Thẩm Diên Dũng gằn giọng nói.
Lưu San càng vui hơn: “Anh nhảy, em cũng nhảy theo anh!”
Thẩm Diên Dũng nhìn nụ cười của cô, trong lòng mới cảm thấy bình thản và yên ổn: “Đói bụng không? Anh bảo bọn họ chuẩn bị cơm trưa cho em."
"Em ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, dạ dày không hoạt động tốt. Em đi ra biệt thự dạo một vòng trước đã, dạo xong sẽ trở về ăn cơm. Như vậy mới tốt cho dạ dày.” Lưu San cười hì hì nói.
Ý là bây giờ cô chưa đói bụng.
Lưu San đứng dậy, cảm thấy cơn đau truyền đến từ chỗ cánh tay bị cụt, cô nhíu mày.
"Em sao thế, cánh tay còn đau đúng không?" Thẩm Diên Dũng đau lòng nói.
"Cánh tay này còn cực khổ hơn lúc mang thai. Sau này có rồi em sẽ cố gắng đối xử tốt với nó." Lưu San nói đùa.
Thẩm Diên Dũng ôm cô nói: “Trước kia, Cố Lăng Kiệt cùng chịu mất một ngón tay với Bạch Nguyệt, còn anh sẽ cùng chịu mất một cánh tay với em, sau này chúng ta sẽ khôi phục cùng nhau. Anh sẽ cùng em chịu đựng nỗi đau này."