Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1098:Tất Cả Của Cô, Anh Sẽ Chịu Trách Nhiệm​




CHƯƠNG 1098:TẤT CẢ CỦA CÔ, ANH SẼ CHỊU TRÁCH NHIỆM
Mục Uyển nhìn thấy An Kì rồi.
Một cô gái xinh đẹp của nước M.
Cô còn tưởng rằng là một cô bé giống Hắc Muội, nhưng không phải.
Cô ta nhìn rất trưởng thành, trong sự gởi cảm mang chút già dặn, ánh mắt sắc bén, nhưng rất sạch sẽ, lúc nhìn người, cũng không né tránh.
“Cô bao nhiêu tuổi?” Mục Uyển hỏi.
Cô ta cũng đánh giá Mục Uyển: “Chắc tôi lớn hơn cô một tí, hai mươi chín rồi.”
Mục Uyển gật đầu: “So với tôi lớn một chút, có bạn trai chưa?”
“Không có. Loại người như tôi, cũng không cần hại người khác.” An Kì cười lên, có hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Mục Uyển nhớ, Hắc Muội cũng có hai cái má lúm đồng tiền.
“Làm việc bên cạnh tôi rất nguy hiểm, rất có thể có đi mà không trở về.” Mục Uyển nhắc nhở.
“Mỗi một nhiệm vụ tôi làm đều là có đi mà không có về, sợ cái gì, ai cũng sẽ chết, nhiều lắm là khác biệt ở chỗ chết dễ coi hay khó coi thôi.” An Kì cười nói.
Mục Uyển rất thích tính cách cô ta: “Mới vừa rồi cô tới muộn rồi? Có tiện nói cho nói tôi biết là đi đâu không?”
“Trên đường đụng phải một bà cụ không tìm được đường về nhà, đưa bà ấy trở về.” An Kì vừa nói, tự nhiên ngồi xuống đối diện trước Mục Uyển, cầm trái nhó trên bàn trà, ăn một miếng.
“Nếu như tôi chọn vị trí ở trên, có thể cô sẽ không có cơ hội này.”
An Kì nhếch khóe miệng, thờ ơ nói: “Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, không có cơ hội này, còn có cơ hội khác, tôi chẳng qua là cần tiền, nhưng không cần tiền gấp.”
Cô ta lại nhặt trái nho nhét vào trong miệng, tiếp tục đánh giá Mục Uyển, “Cô là... vợ trước của tổng thống nước A, Mục Uyển?”
Mục Uyển dừng một chút, cô ta là người đầu tiên nhận ra cô: “Cô biết tôi?”
An Kì cười: “Tôi thấy cô trên truyền hình trực tiếp, nghe ra được, cô bị oan uổng, đôi mắt này của tôi, nhìn người vẫn rất độc.”
Mục Uyển cũng cười theo: “Hoàn cảnh có thể thay đổi rất nhiều thứ, cũng có thể thay đổi tâm tính, nhân phẩm của một người, là ma là phật, cũng là ở trong chốc lát, cô đồng thời muốn có nhiều lợi ích, bản thân chính là chuyện rất mâu thuẫn, người muốn chết, phẩm chất bản thân cũng sẽ không quá cao, nếu không cũng sẽ không dùng tiền đi mua tính mạng người khác, nhân phẩm cô cao như vậy phải làm việc cho người nhân phẩm không cao, cô cảm thấy giải quyết loại mâu thuẫn này như thế nào?”
An Kì suy tư nhìn Mục Uyển, vỗ tay một cái, dựa vào ghế sofa, trầm mặc.
“Tôi trước kia, mua một con rùa ở nhà, con rùa nuôi rất tốt, không cần đút cũng sẽ không chết, rất sạch sẽ, rất ngoan ngoãn, không ồn, cũng không nháo. Có một ngày, tôi thấy trên mạng nói, năm tuổi của tôi, phạm thái tuế, cần phóng sinh, tôi liền đem con rùa thả lại xuống sông, khi đó, một cô bé hỏi tôi, chị, sao chị lại thả con rùa xuống? Tôi nói, đang phóng sinh. Cô bé lại hỏi tôi, chị thả nó, nó ăn cái gì? Tôi nói, nó có thể ăn cá nhỏ. Cô bé nói, cá nhỏ kia sẽ mất mạng.” Mục Uyển chậm rãi nói.
Biểu cảm An Kì nghiêm túc. “Cô muốn tôi giết người sao? Tôi không giết người nữa, nếu như cô muốn tôi giết người nữa, vậy không cần mua tôi.”
“Trước đây có một thổ phỉ, bắt một trăm người dân, giết ông ta, cô có thể cứu một trăm người dân, không giết ông ta, một trăm người dân sẽ chết, cô giết, hay là không giết?” Mục Uyển lại hỏi.
“Đương nhiên phải giết.” An Kì trả lời quả quyết.
“Cô rất thông minh, cũng rất chính nghĩa, có lẽ biết mình phải làm gì, nhưng không biết mình chân chính phải làm gì, cô không phân rõ nặng nhẹ, chủ thứ, cũng quá để ý mặt ngoài, làm việc khó tránh khỏi kích động.”
“Cho nên?” Sắc mặt An Kì cứng lại, hỏi.
“Chúng ta nên lấy đại cuộc làm trọng, bây giờ tôi cần cô trợ giúp, chờ sau khi tôi hoàn thành đại sự, tôi sẽ giúp cô.” Mục Uyển nói.
“Cô giúp tôi cái gì?” An Kì nhăn chân mày: “Cô biết tôi muốn cái gì không?”
“Ngoài việc đền bù cho người cô đã từng tổn thương, tôi nghĩ, cô không muốn nhìn thấy bi kịch xảy ra nữa, không muốn có nhiều đứa trẻ giống cô như vầy, bị coi là công cụ giết người, tùy ý vô cớ bị tổn thương, thỏa mãn ham muốn cá nhân, sau này tôi cho cô một đội ngũ tinh nhuệ, để cho cô đối chọi với những thế lực ác độc kia, đây mới là chuyện cô phải làm, mà không phải là dẫn bà cụ lạc đường về, đưa bà cụ lạc đường đi một đứa bé cũng có thể làm được, cô cần gì phải lãng phí thời gian.”
“Cô đang đào góc tường của Bowie sao?” An Kì hỏi.
“Tiền năm thứ nhất, tôi trả, năm thứ hai, có nguyện ý đi theo tôi làm việc hay không, quyền lựa chọn trong tay tay cô.”
“Trước tôi đã nói rồi, tôi giết người ác, người vô tội, tôi sẽ không giết, cho dù cô giết tôi, tôi cũng không giết.” Trước đó An Kì đã nói trước.
“Cho dù là người ác, cũng không phải tùy tiện là có thể động thủ, nếu không, chuyện gì cô cũng không làm được, đã bị băm thây hàng ngàn khúc, tình nguyện đứng ở chỗ cao bị nghiền ép, cũng không muốn đứng ở chỗ thấp mà thoi thóp.” Mục Uyển nói.
“Không hổ là từng làm Tổng thống phu nhân, cô còn muốn trở về làm Tổng thống phu nhân không?” An Kì hỏi.
“Nếu như tôi không có gì cả, cho dù làm Tổng thống phu nhân, hay là tùy tiện bị kéo xuống ngựa, giống như một con cờ vô dụng, lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ, chỉ có chính tôi có đủ năng lực, đủ quyền thế, cho dù tôi phạm sai lầm, cũng không có ai giết tôi.” Mục Uyển trả lời kiên định, trong lúc nói chuyện, bộc lộ sự sắc sảo.
“Cô và khi đó rất không giống nhau.” An Kì nói.
“Cô và cô của trước kia, cũng có bất đồng rất lớn, tôi bây giờ muốn làm chính mình, sống một cách dã man, chỉ cần ai dám làm thương tôi, cũng sẽ bị gai của tôi làm bị thương.” Mục Uyển nói.
“Được, trước đi theo cô làm việc một năm, một năm sau, tôi lại lựa chọn nữa.” An Kì nói.
“Ngày mai tôi hẳn phải về rồi, cô cần từ biệt với mấy người bạn của cô không?” Mục Uyển hỏi.
“Cho tôi hai ngày, hai ngày sau tôi đi tìm cô.” An Kì suy nghĩ nói.
“Được.” Mục Uyển đáp ứng, nói với cấp dưới của Bowie : “Bowie thì sao?”
“Chủ nhân đi ra ngoài rồi, nói là hợp đồng chờ sau khi anh ta quay về rồi ký, cô có muốn chờ một chút hay không?” Cấp dưới Bowie hỏi.
Mục Uyển do dự một chút, nói: “Tôi gọi điện thoại cho anh ta, cậu cho tôi số điện thoại của anh ta đi.”
Cấp dưới Bowie dùng điện thoại mình bấm gọi đi. “Chủ nhân, cô ấy và An Kì nói chuyện xong rồi, muốn gọi điện thoại cho anh.”
“Được, cậu đưa điện thoại cho cô ấy đi.” Bowie nói.
Cấp dưới của anh ta đưa điện thoại cho Mục Uyển.
Mục Uyển cầm lấy điện thoại, nói: “Tôi muốn Lữ Bá Vĩ và An Kì, nhưng tiền phải đợi tôi trở về đưa cho anh sau, anh xem hợp đồng ký thế nào?”
“Liên quan tới tiền, Shang nói anh ta bên này trực tiếp đưa, bây giờ tôi đang đang nói chuyện với Shang, lát nữa tôi để cho Lữ Bá Vĩ và An Kì ký hợp đồng trước với cô, cô mang hợp đồng qua đây trực tiếp cùng ký với tôi, người ngày mai cô có thể mang đi.” Bowie nói.
Cô nhớ, mới vừa rồi Hạng Thịnh Duật nói với bạn anh, không để cô trả số tiền này nữa, cảm thấy thua thiệt, sao vậy? Lại đưa nữa rồi?
Cô luôn không nhìn rõ anh.
Cô đoán, bạn của anh cũng không hiểu thấu được anh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK