Chương 1127: Đau Khổ Khó Tránh, Quen Rồi Là Ổn Thôi
CHƯƠNG 1127: ĐAU KHỔ KHÓ TRÁNH, QUEN RỒI LÀ ỔN THÔI
“Dạo này cô cứ hay ngẩn người, mà gần đây, Hình Thiên đến MXG rồi, hỏi cô thì cô chẳng nói gì cả. Tôi nghĩ có lẽ liên quan đến Hình Thiên, sớm hôm nay, Hạng Thịnh Duật đi rồi lại quay về, có thể khiến anh ta đi rồi còn quay lại như thế cũng chỉ có việc giữa cô với Hình Thiên thôi.” Lã Bá Vĩ phân tích.
“Anh ta để tôi theo cô ấy, ra nước ngoài, sắp xếp tại một đất nước khác.” Mục Uyển nói.
Lã Bá Vĩ cúi mắt, không tiếp lời Mục Uyển.
Mục Uyển nói tiếp: “Tôi vốn dĩ đã suy xét kỹ càng rồi, theo anh ta đi, đến nửa đêm gọi điện cho anh ta, anh ta bảo rằng hối hận rồi, hiện giờ anh ta đã về nước.”
Lã Bá Vĩ ngẩng đầu nhìn Mục Uyển: “Phu nhân khổ quá.”
“Khổ sở là khó tránh khỏi, mà cũng quen rồi, anh ta vẫn luôn như thế.” Mắt Mục Uyển đỏ lên, nhếch lên thành nụ cười méo xệch: “Hoặc là do số phận đã sắp đặt, ông trời đã quyết định rõ con đường mà tôi phải đi.”
Lã Bá Vĩ đau lòng cho cô, nhíu mày: “Phu nhân là người tốt, nhất định sẽ được đền đáp xứng đáng.”
“Ha.” Mục Uyển bật cười: “Tôi chẳng muốn làm người tốt tí nào, làm người tốt khó quá, chỉ cần làm sai một lần, thì trong mắt người khác sẽ không còn là người tốt nữa. Nếu như tôi là một người xấu, tôi chỉ cần làm một việc tốt, người khác sẽ cảm thấy tôi cũng không đến nỗi nào.”
“Không cần sống theo ý của người khác, sống như những gì lòng mình muốn là được rồi, đời người mấy chục năm ngắn ngủi, vì mình mà sống bao nhiêu năm, mới thực sự là sống. Chí ít, cuộc sống tôi bây giờ, đều là tội tự chọn lấy, tôi không oán hận, không hối tiếc.” Lã Bá Vĩ nói.
“Cho dù bạn gái anh có vì anh mà trở thành người thực vật, anh cũng không trách cứ, không hối hận sao?” Mục Uyển hỏi.
“Tôi không hối hận đã lựa chọn ở bên cô ấy, trước khi hôn mê cô ấy từng nói với tôi rằng, không được đau khổ, không được tự trách, cô ấy không oán không giận. Cho nên hiện giờ tôi vì cô ấy liều mạng, cũng không oán trách, không hối hận.” Lã Bá Vĩ mỉm cười nói.
“Anh chính là một hiệp sĩ thực sự trong lòng tôi.”
“Hiệp sĩ thì không dám nhận, tôi cũng đã làm ra nhiều chuyện sai lầm, cũng không cam đoan sau này đều làm việc đúng đắn, ít nhất, là tôi làm theo những gì trong lòng mình muốn, sống vì bản thân mình.”
“Tốt.” Mục Uyển đáp, vành mắt càng đỏ lên.
“Phu nhân nghỉ ngơi trước đi, tôi canh giữ phía ngoài.” Lã Bá Vĩ cung kính nói, quay người ra khỏi cửa, thuận tay giúp Mục Uyển đóng cửa lại.
Nước mắt từ hai hốc mắt Mục Uyển tuôn rơi.
Cô không hề thích cô độc, nhưng cô độc lại như hình với bóng, việc cô có thể làm, phải làm, và làm được đó là thích ứng với cô độc.
Đúng như lúc cô mới bắt đầu gặp Hắc Muội, cô muốn có được sự trợ giúp của Lã Bá Vĩ và An Kỳ, nhưng lại không hề muốn bọn họ vì mình mà chết.
Cô sẽ áy náy, sẽ đau khổ, cũng sẽ tự trách mình cả đời.
Cô mở máy tính lên, tiếng gõ bàn phím lách cách không ngừng, các thông tin hiển thị toàn bộ đều liên quan đến thương hiệu U.
Cô nhớ khách sạn này có trung tâm thương mại, lát nữa ra đó in.
Làm xong rồi, cô bắt đầu rửa mặt, trang điểm, thay quần áo.
Đã hơn sáu giờ rồi, Thomas vẫn chưa gọi điện thoại tới.
Cô cầm tấm thẻ U lên, đi ra ngoài.
Lã Bá Vĩ vẫn đứng ngay ngắn trước cửa: “Thomas gọi đến rồi sao?”
“Không có, không sao đâu, đợi thêm đi, tôi xuống trung tâm thương mại.”
“Tôi đi cùng cô.”
“Ừm.”
Mục Uyển đi tới trung tâm thương mại, in bản thỏa thuận ra, ký tên mình lên trên đó, lấy son môi bôi lên ngón trỏ, in dấu vân tay lên bản thỏa thuận, thổi cho khô rồi chuyển giao cho Lã Bá Vĩ.
“Đây là cái gì?” Lã Bá Vĩ khó hiểu hỏi.
“Ký lại lần nữa bản hợp đồng giữa chúng ta, nếu như tôi không cẩn thận mà chết, không liên quan tới anh và An Kỳ, hai người không còn là kẻ bán mạng cho tôi nữa, chỉ là quan hệ thuê mướn. Một năm sau, hai người lựa chọn tiếp tục ký hoặc là ngừng lại.” Mục Uyển nghiêm túc nói.
“Không cần đâu, nếu chúng tôi đã lựa chọn bán mạng, tức là chấp nhận nguy hiểm, cùng cô gánh vác, đằng nào chúng tôi cũng cầm tiền của cô rồi.”
Mục Uyển đem bản thỏa thuận nhét vào tay Lã Bá Vĩ: “Coi như tấm lòng của bạn bè, tôi cũng đang làm việc tôi muốn làm mà.”
Lã Bá Vĩ nhìn Mục Uyển thật lâu: “Cô cảm thấy mình không sống qua nổi một năm nữa sao?”
“Tôi không tiếc mạng, cứ dốc lòng làm theo ý mình muốn thôi.”
“Triệu chứng này của cô, đã đi gặp bác sĩ tâm lý chưa?” Lã Bá Vĩ lo lắng hỏi.
“Bạch Nguyệt chính là bác sĩ tâm lý nổi tiếng nhất.” Mục Uyển mỉm cười, không khẳng định cũng không phủ định nói.
“Có nhiều người mắc bệnh trầm cảm rồi, tâm trạng suy sụp sẽ thể hiện ra rất mạnh mẽ, bùng phát, phiền não, kể lể, đau khổ, đó thực ra là đang cầu cứu. Có những người mắc chứng trầm cảm sẽ mỉm cười, sẽ tích cực tham gia các hoạt động, sẽ khiến những người bên cạnh cảm thấy họ rất ổn, nhưng thực chất, họ đang từ bỏ việc cứu lấy chính mình, chính là loại nguy hiểm nhất, cô đang rất nguy kịch.”
“Tôi sẽ không chết dễ thế đâu, tôi vẫn còn rất nhiều chuyện cần làm.” Mục Uyển bật cười nói.
“Đợi có thời gian rảnh, vẫn nên ghé bác sĩ tâm lý tư vấn, dạo gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra với cô, cô không nói ra, cứ chất phiền muộn dồn nén trong lòng, sẽ có một ngày không chịu đứng nổi mà suy sụp mất.” Lã Bá Vĩ khuyên nhủ.
Vành mắt Mục Uyển đỏ lên.
Từ nhỏ đến lớn, hầu như chẳng có chuyện gì tốt đẹp xảy ra đối với cô.
Hồi còn nhở, để nhận được sự quan tâm của bố mẹ, cô cố gắng hơn hết thảy mọi người, để rồi cũng chẳng nhận lại được. Trải qua việc Lục Bác Lâm phản bội, Hình Thiên bỏ rơi, Hạng Thịnh Duật giày vò, không người thân, không bạn bè, chẳng ai yêu thương, còn lại được gì.
Dục vọng?
Hình như cô cũng chẳng có!
Hình như cứ luôn ngắc ngoải sống, muốn giải thoát khỏi hiện thực, nhưng cuối cùng lại không trốn thoát được, không có khả năng, chỉ có thể chôn vùi ở nơi này một cách bất lực.
“Lã Bá Vĩ.” Mục Uyển gọi tên anh: “Khi mà anh tỉnh lại, phát hiện mình bị phản bội, bị vứt bỏ, bị truy sát, anh sẽ vượt qua như thế nào?”
“Trong tay tôi luôn có thứ vũ khí đỉnh nhất thế giới, họ hao tâm tổn sức, là để có được nó, tôi không thể để bọn chúng lấy đi được. Đó chính là mục tiêu của tôi, ý chí chiến đấu với cuộc sống.”
“Có mục tiêu thật tốt, cuộc sống cũng rất cần ý chí chiến đấu.” Mục Uyển nói, chuông điện thoại reo lên.
Cô thấy là Thomas, liền nhấc máy.
“Tiểu thư xinh đẹp, tôi đang ở dưới tầng rồi, cô ở phòng nào?” Thomas hỏi.
Mục Uyển cũng không muốn để ông ta vào phòng mình: “Tôi xuống dưới tầng rồi, sẽ qua đón ngài.”
Mục Uyển cúp điện thoại, nói với Lã Bá Vĩ: “Thomas đến rồi, anh giúp tôi đặt một phòng tại nhà hàng của khách sạn, tôi sẽ đưa ông ta đến thẳng phòng ăn.”
“Được, tôi cũng sẽ đem rượu lên ngay, cô để ông ta uống trước, thừa nước đục thả câu, bịa một câu chuyện thật cảm động, giá trị của rượu sẽ phát huy ra.” Lã Bá Vĩ nhắc nhở.
“Ừm.” Mục Uyển đáp, hít một hơi thật sâu, đi ra.
Cô xuống tới dưới tầng, Thomas liền đi qua, đánh giá Mục Uyển từ trên xuống dưới một lượt, không hề che đậy ánh mắt chất đầy những nhung nhớ trần trụi.
Ông ta vươn tay, ôm choàng ấy Mục Uyển, mập mờ nói: “Baby, phòng của em ở tầng mấy, chúng ta trao đổi sâu hơn chút trước đi, rồi hẵng dùng bữa, xem ra em còn ngon miệng hơn những món ngon vật lạ kia.”