Chương 388: Em Yêu, Còn Khóa Cửa, Thì Cẩn Thận Đó
CHƯƠNG 388: EM YÊU, CÒN KHÓA CỬA, THÌ CẨN THẬN ĐÓ
Cô không thể vừa phát sinh quan hệ với anh, đã bắt đầu liên lụy anh.
“Ngài Cố.”
“Em gọi tôi là gì?” Cố Lăng Kiệt nhíu mày.
“Anh đã đồng ý với tôi không để người thứ 3 biết chuyện, tôi cảm thấy cách gọi này của mình không có vấn đề gì, anh không cần tức giận với tôi.” Trần Niệm phản bác.
“Lúc đông người, tôi sẽ chú ý, nhưng giờ chỉ có hai người chúng ta, cách gọi này cũng quá xa cách đi, cảm thấy rất xa lạ.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
Trần Niệm nghĩ cũng phải, đổi cách gọi: ‘Lăng Kiệt, là như này. Chuyện của Lưu San anh hiểu lầm rồi, khômg phải như thế. Từ sau khi cô ấy ở bên cạnh Thẩm Diên Dũng, đã nháo loạn với người nhà, về chuyện này, anh đừng nhúng tay vào, dù sao muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông.”
“Thật sự là chuyện này sao? Vậy em tiếp cận Alan làm gì?” Cố Lăng Kiệt nghi ngờ.
“Thẩm Diên Dũng nói, nếu không bán được bức tranh đó, thì chúng tôi đi tìm Alan. Alan và Stephen là bạn lâu năm, vừa đẹp, lúc ở trên máy bay tôi từng cứu Alan, vì thế, tiếp cận Alan để anh ta đưa chúng tôi lên đảo.” Trần Niệm nói vắn tắt.
“Đảo đã lên rồi, giờ Alan cũng về nước rồi, anh ta còn có vợ chưa cưới, có phải em không nên liên lạc với anh ta nữa không?”
Trần Niệm rũ mắt: “Tôi buồn ngủ rồi, ngủ trước đây.”
Cô nhắm mắt lại.
Cố Lăng Kiệt không nói thêm gì nữa.
Cô xoay người, quay lưng về phía anh.
Cô và Cố Lăng Kiệt như này, không thể để để Alan mất công chờ đợi nữa, thế nhưng, có chút chuyện, vẫn cần Alan giúp đỡ.
Cô cho rằng không ngủ được, không ngờ vừa nhắm mắt liền ngủ tới khi trời sáng, người khác đến mở cửa mới tỉnh dậy.
“Ôi, sao các người lại ở trong này?” Nhân viên vệ sinh gào lên.
Trần Niệm nhớ tới chuyện tối qua làm cùng Cố Lăng Kiệt, mặt đỏ bừng, có chút ngại ngùng. Từ ánh mắt của nhân viên vệ sinh, cô ta nghĩ không trong sáng.
Cố Lăng Kiệt rút một tờ 100 đô từ trong ví đưa cho nhân viên vệ sinh: “Tối qua không cẩn thận bị khóa ở trên sân thượng. Chuyện này không được nói với ai hết.”
“Vâng.” Nhân viên vệ sinh cầm tiền, sảng khoái đồng ý.
Cố Lăng Kiệt kéo Trần Niệm dậy, nắm tay cô đi ra ngoài.
Trần Niệm phòng bị rút tay ra.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô: “Giờ còn sớm, có lẽ Stephen còn chưa dậy, tôi có đặt phòng ở đây, em ở đó nghỉ ngơi chút trước, lát nữa tôi ra ngoài mua quần áo cho em.”
“Sớm như vậy, trung tâm thương mại có lẽ chưa mở. Tôi về trước, có lẽ nên thu dọn hành lý, ngày mai bàn xong hợp đồng liền về nước.” Trần Niệm cúi đầu nói.
“Em vẫn nên nghỉ ngơi đi, sáng sớm hôm qua em đã dậy sớm tiễn Lưu San rồi, tối qua lại ngủ muộn như thế, xem quầng mắt em đen sì kìa. Hơn nữa, nếu Mạc Băng gọi điện cho Stephen, Stephen muốn mang em theo, nếu em về biệt thự, có lẽ phải chờ em vài tiếng, để Mạc Băng chờ sẽ không tốt.” Cố Lăng Kiệt dịu dàng nói.
Trần Niệm không thay đổi được anh: “Tự tôi đặt phòng là được rồi.”
Cố Lăng Kiệt có chút miễn cưỡng.
Lúc Trần Niệm đặt phòng ở quầy lễ tân, tin nhắn điện thoại vang lên, cô cầm lên xem, là tin nhắn của ngân hàng, báo cô nhận được 35 tỷ.”
Tin nhắn của Cố Lăng Kiệt cũng tới: “Không đủ thì lại bảo tôi.”
Trần Niệm: “…”
“Tôi có tiền, lấy tiền của anh không thích hợp, về rồi sẽ trả lại anh.” Trần Niệm trả lời tin nhắn của Cố Lăng Kiệt.
“Em làm giáo viên ở cô nhi viện thì tích cóp được bao nhiêu chứ? Phòng ở đây rẻ nhất cũng hơn 10 triệu một phòng, em lấy đâu ra nhiều tiền như thế?” Cố Lăng Kiệt lại trả lời tin nhắn.
Trần Niệm mím môi nhìn Cố Lăng Kiệt.
Anh cất điện thoại, cũng nhìn về phía cô.
Trần Niệm cúi đầu gửi tin nhắn: “Lần trước tôi đánh bài thắng Tô Khánh Nam hơn 1 triệu đô, đủ cho tôi tiêu cả đời.”
“Vậy tiền của tôi cứ để ở chỗ em, em giữ giúp tôi, lúc tôi cần dùng thì đưa cho tôi.” Cố Lăng Kiệt trả lời tin, còn thêm 1 câu: “Chủ đề này dừng lại, tôi ra ngoài mua quần áo cho em.”
“Cái đó, tự tôi đi mua, anh không biết tôi thích cái gì đâu.” Trần Niệm vội vàng gửi tin nhắn.
Anh: “…”
Trần Niệm về phòng tắm nước nóng, tạm thời mặc áo tắm của khách sạn, nằm trên giường ngủ một giấc.
Không biết ngủ bao lâu, cô bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh, mở điện thoại xem, lấy là Stephen, vội vàng nghe máy.
“Xin lỗi, hôn qua tôi bị đồ đàn bà thối kia làm phiền, nên cố tình tắt máy. Cô tìm tôi bàn chuyện hợp tác sao?” Stephen cười nói.
“Ách…” Trần Niệm lập lờ nước đôi, cười gượng.
Hôm qua gọi ông ta giúp mở cửa, giờ hai người đã xuống rồi, để người khác biết cô cùng Cố Lăng Kiệt cùng nhau ở trên tầng thượng cả đêm, cô chột dạ.
“Cái đó cô yên tâm, trước đây tôi và Cố Lăng Kiệt bàn xong rồi, lúc tôi đi vẽ tranh sẽ mang theo cô, bản kế hoạch gì đó của cô, đều chuẩn bị tốt rồi chứ?” Stephen hỏi.
“Bản kế hoạch? Đúng vậy.” Trần Niệm do dự một chút.
“Haha, tôi hiểu cô, có chút chuyện chỉ dân làm ăn mới hiểu, có thời gian cô đi hỏi Lăng Kiệt một chút, có lẽ cậu ấy biết. Cô chuẩn bị sớm một chút, Mạc Băng này, cực kì khó tính. Cứ như vậy nhé, tôi đi ăn trước đây, chờ cô ta gọi điện cho tôi, tôi sẽ gọi cho cô.” Stephen nói xong liền tắt máy.
Trần Niệm nhìn đồng hồ, 11 giờ rồi.
Lúc Stephen ăn sáng, muộn hơn hàng ngày một chút.
Cô gọi điện cho Cố Lăng Kiệt.
“Dậy rồi à?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Ừ, cái bản kế hoạch gì đó anh biết không?” Trần Niệm hỏi.
“Ra mở cửa.” Cố Lăng Kiệt nói.
Trái tim Trần Niệm khẽ run lên, ngồi dậy, xỏ đôi dép dùng 1 lần trong khách sạn, đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo, Cố Lăng Kiệt đang đứng trước cửa phòng cô.
Cô nghi ngờ mở cửa.
Trên tay Cố Lăng Kiệt cầm vài túi lớn nhỏ khác nhau.
“Anh đến rất lâu rồi?” Trần Niệm dịu dàng hỏi.
“Không, vừa đến.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, đi vào, đặt đống túi lên sofa trong phòng, quay đầu nhìn cô.
Trần Niệm mới nhớ ra, bản thân đnag mặc áo tắm của khách sạn, bên trong không mặc gì, khó xử kéo kéo áo.
“Bản kế hoạch tôi đã làm xong rồi, em thay đồ trước đi, tôi đưa em đi ăn.” Cố Lăng Kiệt nói, ngồi xuống sofa, lấy một xấp giấy trong túi ra, đặt trên bàn.
Trần Niệm cầm lên, lật xem, đều là thuật ngữ chuyên ngành đá quý, cô đọc không hiểu, chỉ hiẻu một chút chi nhánh, một chút số liệu: “Trừ đi vốn gốc, chia 5-5, cái này bàn với Thẩm Diên Dũng rồi sao?”
“Ừ.”
“Nếu Mạc Băng không đồng ý, có thể nhượng bộ không?’
“Không.” Cố Lăng Kiệt nhìn cô: “Không định thay đồ sao?”
“Ờ.” Trần Niệm xấu hổ, vén tóc cài bên tai, xách đồ trên sofa đi vào nhà tắm, còn cố ý khóa cửa lại.
Cố Lăng Kiệt: “…”
Anh đi tới trước cửa, gõ cửa.
Trần Niệm mở cửa, ló đầu ra, phòng bị hỏi: “Sao vậy?”