Chương 777: Đời Này Chúng Ta Phải Sống Thật Tốt
CHƯƠNG 777: ĐỜI NÀY CHÚNG TA PHẢI SỐNG THẬT TỐT
Cô gái kinh ngạc: “Cô hoàn toàn quên anh ấy ư? Vì sao?”
Bạch Nguyệt cười: “Không nhớ nữa.”
Cô gái lại lần nữa kinh sợ ngây người, lẳng lặng nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt cũng lặng lẽ nhìn cô ấy.
“Nếu như tôi cũng muốn quên anh ta, cần bao nhiêu tiền?” Cô gái mang theo hy vọng hỏi.
“Tôi không thu phí nhưng thôi miên để quên đi một người không dễ như vậy, tỉ lệ thành công chỉ có năm phần trăm.”
“Tôi muốn thử, cuộc sống của tôi bây giờ rất khổ sở, tôi không muốn nhớ anh ta nữa, tôi muốn bắt đầu lại một cuộc sống mới.” Cô gái kích động nói.
“Cô phải thương lượng với ba mẹ, sau khi thương lượng xong thì đến tìm tôi.” Bạch Nguyệt nói.
Cô gái lập tức rời khỏi phòng khám chữa bệnh.
Bạch Nguyệt cầm cốc nước tự rót cho mình một ly. Hôm nay tinh thần cô rất hoảng hốt, không có tâm trạng khám bệnh.
Cô lại gọi điện thoại cho Từ Trường An.
Từ Trường An nghe điện thoại, anh ta đã ngủ dậy cho nên rất hòa nhã: “Em lại muốn hỏi chuyện liên quan đến Cố Lăng Kiệt phải không?”
“Anh ấy có phải đã làm tổn thương em, có người phụ nữ khác không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Tính tình anh ấy rất lạnh lùng, không thích nói chuyện, không người phụ nào có thể đến gần anh ấy, cho nên giả thiết này của em không có khả năng. Bạch Nguyệt, bây giờ em có muốn tìm lại ký ức của mình không?” Từ Trường An hỏi.
Tim Bạch Nguyệt đập nhanh hơn bình thường: “Em không biết nữa.”
“Em phải biết, do dự thiếu quyết đoán sẽ chỉ tăng thêm áp lực tinh thần cho em, mất ngủ, buồn phiền, trong lòng không thoải mái. Lâu dần tinh thần sẽ sụp đổ, kéo dài càng lâu thì áp lực của em càng lớn, hiểu rồi chứ. Rồi em sẽ biết nên làm gì mới có thể khôi phục trí nhớ.” Từ Trường An khuyên bảo.
Bạch Nguyệt biết lời anh ấy nói là đúng, nhưng có những lúc lý trí rất rõ ràng mà khi hành động thì lại không theo ý mình.
“Em biết rồi, cảm ơn anh, đàn anh.” Bạch Nguyệt cúp điện thoại rồi về trước. Alan không có nhà.
Cô về phòng mình, đốt hương rồi bật nhạc, nằm lên giường. Cô nhắm mắt lại, im lặng nghĩ về ánh mắt Cố Lăng Kiệt, trong lòng mơ hồ đau âm ỉ, lại mở mắt ra.
Đến cuối cùng là vì chuyện gì mà cô lại thấy trái tim mình đau như vậy, chỉ cần nhớ đến người đó là lại cảm thấy đau khổ.
Nếu như không phải bị tổn thương đến mức triệt để thì cô cũng sẽ không tự thôi miên bản thân.
Bây giờ Cố Lăng Kiệt cũng quyết định bị thôi miên.
Từ nay về sau, bọn họ sẽ không còn ký ức về đối phương nữa, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.
Nhưng vì sao tim cô lại đau như vậy, đau đến mức nước mắt cũng rơi, không nên, không nên.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Tiểu Nguyệt, em về rồi à?” Giọng Alan từ ngoài truyền đến.
Bạch Nguyệt lau nước mắt: “Vâng, tôi đang đốt hương, anh đừng vào.”
Cô đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, nhìn đôi mắt đỏ hồng trong gương điện thoại, nhắm mắt lại chờ tơ máu biến mất rồi mới ra mở cửa.
“Tôi đi ra ngoài mua ít hoa quả về, vừa vào cửa liền nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ phòng em. Hôm nay em về sớm vậy?!” Alan mỉm cười nói với cô.
“Một bệnh nhân hôm nay có chút việc nên về sớm, tôi cũng về sớm một chút. Lát nữa tôi muốn đi mua ít hoa, anh ở nhà nghỉ ngơi đi. Tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm.” Bạch Nguyệt cười.
Cô không phải kiểu người hay để lộ cảm xúc buồn đau ra mặt.
“Ừm.” Alan ôm eo Bạch Nguyệt kéo đến trước mặt mình, nhìn cô hàm súc nói: “Tiểu Nguyệt, có phải tối nay chúng ta có thể ở cùng nhau rồi không?”
Người Bạch Nguyệt cứng đờ, sống lưng thẳng tắp.
Cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này, trong mắt hiện rõ sự hoang mang.
Cô là người trưởng thành, làm bạn gái Alan phát sinh quan hệ cũng là chuyện bình thường.
Nhưng cô không muốn, thậm chí khi nghĩ đến bọn họ sẽ xảy ra quan hệ còn có chút bài xích.
“Alan.” Bạch Nguyệt gọi tên anh ta rồi ngẩng đầu lên nhìn.
Alan mím môi không trả lời cô, ánh mắt dần lạnh đi.
Cô không muốn anh cũng nhìn ra được. Nhưng anh muốn bức bách cô, bởi chỉ khi cô đồng ý, phát sinh rồi mối quan hệ bọn họ mới có thể ổn định.
“Có phải quá nhanh rồi không?” Bạch Nguyệt hỏi, rút tay mình ra.
“Sao có thể thế chứ? Chúng ta quen nhau hơn hai năm rồi, tôi không cảm thấy thế là nhanh, trên thực tế, tôi đã đợi rất lâu rồi. Tôi muốn phát sinh quan hệ với em, hay là em muốn cả đời này cũng không phát sinh quan hệ với tôi. Tôi cũng có nhu cầu bình thường, huống hồ là với người con gái tôi yêu.” Alan trầm giọng nói.
“Alan, xin lỗi anh. Tôi cho rằng dựa vào tính cách của tôi và anh, chúng ta có thể sống vui vẻ, hạnh phúc cả đời. Nhưng e rằng, điều cơ bản nhất tôi cũng không làm được.”
“Em không làm được là bởi vì em không thích tôi hay vì trong lòng em vẫn còn ôm hy vọng với anh ta?” Alan truy hỏi.
“Tôi không muốn.” Bạch Nguyệt nói, chỉ cần cô nghĩ đến sẽ phát sinh quan hệ với Alan là mọi tế bào trên người đều chống cự: “Tôi không muốn làm trái tâm nguyện của mình, tôi với anh ở bên nhau có lẽ sẽ không bao giờ có thể phát sinh quan hệ. Cho nên đối với anh mà nói, tôi không thích hợp.”
“Nếu như Cố Lăng Kiệt muốn phát sinh quan hệ với em, em có muốn hay không?”
“Tôi không muốn trả lời giả thiết này.”
“Em vẫn không quên được anh ta, em vẫn còn ôm hy vọng với anh ta, em vẫn còn yêu anh ta. Tiểu Nguyệt, nếu như còn yêu anh ta thì đi tìm anh ta đi, đừng khiến bản thân phải chịu oan ức, đừng kìm nén chính mình. Cho dù hủy diệt cũng phải bùng cháy rực rỡ, tôi nguyện ý trở về vị trí bạn thân em như lúc đầu.” Alan mỉm cười nói.
Vành mắt Bạch Nguyệt đỏ lên: “Alan.”
Alan cười: “Tôi nghĩ, sau lần này tôi cũng sẽ hoàn toàn chết hy vọng với em. Em không muốn phát sinh quan hệ với tôi là vì trong lòng em còn có người khác mà người đó chính là Cố Lăng Kiệt.”
“Anh biết được bao nhiêu về chuyện của tôi với anh ấy?” Bạch Nguyệt hoang mang.
Cô không biết Alan nói thật hay giả nhưng cô có thể chắc chắn một điều, đến Alan cô cũng không muốn phát sinh quan hệ chứ nói gì đến người khác.
Có lẽ cô vẫn luôn chỉ có một người...
“Tôi cũng không biết nhiều, khi quen em thì em đã là vợ anh ta rồi. Khi đó theo đuổi em, trong lòng em có anh ta, sau này anh ta chết rồi trong lòng em vẫn chỉ có anh ta. Khi biết em tự thôi miên bản thân, tôi đã nghĩ mình có cơ hội rồi nhưng xem ra, trong lòng em vẫn như cũ chỉ có một mình anh ta. Tiểu Nguyệt, đừng tự giày vò bản thân nữa, đi tìm anh ta đi.”
“Cảm ơn anh, Alan, lúc nào cũng là anh suy nghĩ cho tôi.”
Alan đứng thẳng: “Tôi thích em, chính là thích sự si tình của em. Nếu trách, chỉ có thể trách tôi biết em quá muộn. Nếu còn có kiếp sau, nhất định tôi sẽ gặp lại em hơn nữa còn phải tìm ra em trước Cố Lăng Kiệt.”
“Anh cũng đừng phụ lòng kiếp này, trên thế giới có rất nhiều cô gái tốt, nhất định anh sẽ tìm được thôi.” Bạch Nguyệt nói thật lòng.
“Ừm, sáng mai tôi sẽ đi. Sau này tôi sẽ dốc toàn bộ sức lực đi tìm hạnh phúc của mình. Em và Cố Lăng Kiệt nhất định cũng phải sống thật tốt đấy, đừng phụ sự buông tay của tôi hôm nay.”
“Chúng ta đều phải sống tốt.”
Alan cười một tiếng: “Chúng ta đương nhiên phải sống tốt rồi, không biết chừng có một ngày em thật sự bị Cố Lăng Kiệt làm cho tức chết lại đến tìm tôi đấy chứ.”
“Tôi sẽ không đi tìm anh nên đừng ôm hy vọng nữa, không có khả năng này đâu.” Bạch Nguyệt nói rất dứt khoát, cô thật sự hy vọng anh có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình.
“Ừ.” Alan trả lời, hít sâu một hơi: “Trở về làm bạn bè cảm giác thật thoải mái.”
“Ha ha, ừ.”