Chương 768: Vận Mệnh Đã Định Trước, Bọn Họ Phải Ở Bên Nhau
CHƯƠNG 768: VẬN MỆNH ĐÃ ĐỊNH TRƯỚC, BỌN HỌ PHẢI Ở BÊN NHAU
Toàn bộ cửa sổ của phòng điều khiển đều bị vỡ nát, rất nhiều mảnh vỡ thủy tinh đâm vào người Cố Lăng Kiệt, cả người anh đều là máu, trên mặt đất cũng vậy.
Có lẽ lúc đạn pháo đánh tới lần đầu tiên anh đã bị thương rồi, nhưng vẫn luôn kiên trì.
Cuối cùng chỉnh hệ thống trở về hình thức tự động mới ngất xỉu.
Trái tim Bạch Nguyệt vừa đau vừa xót.
Tuy người đàn ông này nói chuyện không giỏi, không thích nói chuyện, đối xử với người khác lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng lại rất có tinh thần trách nhiệm.
Tiểu Bạch cũng ở phòng điều khiển, thấy chủ nhân bị thương, nó phát ra âm thanh ô ô ô.
Bạch Nguyệt không kịp chần chừ quá nhiều, chạy về phía đuôi thuyền, cầm lấy hộp cứu thương trên đầu tủ lạnh.
"Tiểu Nguyệt, Black sao vậy?" Alan lo lắng hỏi.
"Anh ta bị thương rất nặng, bây giờ tôi sẽ sơ cứu cho anh ta, đến đây giúp tôi." Bạch Nguyệt nói, sau đó lập tức chạy tới phòng điều khiển.
Ba giờ sau...
Cố Lăng Kiệt tỉnh lại, trong đầu hiện lên một cảnh trên biển, hoảng sợ ngồi dậy: "Bạch Nguyệt."
Bạch Nguyệt nhìn thấy anh tỉnh lại , thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Bác sĩ làm kiểm tra toàn thân cho anh, cũng may không có bị thương ở đầu, chỉ là cả người có rất nhiều vết thương, chảy máu quá nhiều, cần phải bồi bổ cho tốt."
"Em có bị thương không?" Cố Lăng Kiệt lo lắng hỏi.
Bạch Nguyệt lắc đầu: "Lúc anh trở về bến, chiến hạm nhà nước đến, bắt toàn bộ mấy người đó lại, bây giờ bên chỗ Quân đang xét hỏi.
Anh nghe thấy chiến hạm nhà nước đến mới thở phào nhẹ nhõm: "Không bị thương là tốt rồi."
Bạch Nguyệt khẽ nở nụ cười.
Người này, mình bị chảy máu quá nhiều dẫn đến hôn mê, người đầu tiên quan tâm còn là người khác.
"Tạm thời anh đừng ở trên thuyền nữa, thứ nhất là quá xa, anh đi làm cũng không tiện, thứ hai là bây giờ không biết Bạch Y giáo bên kia có còn đồng phạm hay không, nếu anh ngủ ở trên thuyền, bọn họ có thể sẽ trả thù anh, anh cứ ở chỗ tôi trước đi, thứ nhất là tiện đi làm, thứ hai cũng dễ bồi bổ, bởi vì bạn của tôi bị hen suyễn, lông và mùi trên người của Tiểu Bạch không tốt với anh ta, cho nên, tôi đã làm một chuồng chó ở sau vườn hoa, Tiểu Bạch sẽ ngủ ở đó, được không." Bạch Nguyệt tỉ mỉ giải thích nói.
Cố Lăng Kiệt bình tĩnh nhìn Bạch Nguyệt, ánh mắt trở nên mềm mại, giọng điệu có chút kỳ lạ nói: "Trước kia em thường xuyên mời người khác ở chỗ em à?"
Bạch Nguyệt cũng hiểu mời anh thế có chút không phải phép, nhưng dù sao, lần này bọn họ cũng coi như là bạn cùng chung hoạn nạn, có thể tin tưởng, anh bảo vệ bọn họ, cô cũng muốn làm chút chuyện trong khả năng của mình, không muốn thiếu người ta ân huệ.
"Cũng không thường xuyên lắm, thỉnh thoảng thì cũng có, nếu anh thấy không tiện, anh xem thử mình muốn ở khách sạn nào, chi phí do tôi trả." Bạch Nguyệt khí phách nói.
"Tôi rất thích chỗ của em, cảm thấy rất yên tĩnh." Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt mỉm cười: "Bây giờ anh nghỉ ngơi trước, hôm nay nấu cơm cũng không kịp nữa, tôi ra ngoài mua chút đồ ăn đưa tới cho anh."
"Tôi chỉ bị thương ngoài da thôi, không cần nằm viện đâu, tôi không thích hoàn cảnh trong bệnh viện. Tôi đi với em." Cố Lăng Kiệt nặng nề nói.
"Tuy chỉ bị thương ngoài da, nhưng để bị nhiễm trùng sau đó phát sốt thì không tốt lắm, như vậy đi, thật ra, lúc trước tôi từng làm bác sĩ, nếu anh tin tôi, tôi sẽ lấy toàn bộ thuốc về, truyền nước cho anh tại nhà, được không?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Ừ, được." Cố Lăng Kiệt đứng dậy.
Trên người bị thương khoảng mười chỗ, lúc di chuyển, có thể cảm nhận cảm giác đau đớn nóng rát từ mấy chỗ đó.
"Trên người anh có rất nhiều vết thương nhỏ, vết thương lớn có mười hai chỗ, thật ra tốt nhất vẫn nên nằm trên giường nghỉ ngơi ba ngày, chờ đóng vảy rồi hãy di chuyển." Bạch Nguyệt đề nghị.
"Tôi là đàn ông, không yếu ớt như vậy, miệng vết thương có lớn cũng chưa quá ba centimet, đi thôi." Cố Lăng Kiệt nói.
"Anh chờ tôi mười phút, tôi đi lấy thuốc."
"Ừ."
Bạch Nguyệt đi ra ngoài, Cố Lăng Kiệt nhìn một vòng, Alan cũng không ở đây.
Cũng đúng, bệnh hen suyễn của Alan rất nặng, môi trường bệnh viện không tốt lắm, không thích hợp với anh ta.
Nhưng mà, bởi vì chuyện này mà có thể vào ở trong nhà Tiểu Nguyệt, là ông trời đang giúp anh sao?
Bạch Nguyệt chỉ chốc lát đã cầm theo một túi nhựa lớn đi tới: "Chúng ta đi thôi."
*
Bạch Nguyệt dẫn anh về nhà trước, Alan ở đó, nhìn thấy Cố Lăng Kiệt tới đây, chỉ hơi ngạc nhiên sau đó nở nụ cười, nói với Bạch Nguyệt: "Tôi đã đến tiệm cơm của người nước A mở mua chút đồ ăn rồi, bây giờ đang để trong phòng bếp."
"Cảm ơn anh, Alan, anh suy nghĩ thật chu đáo, hôm nay xin lỗi nhé, vốn muốn dẫn anh đi chơi, không nghĩ tới còn làm anh lo lắng." Bạch Nguyệt khách sáo nói.
“Tôi cảm thấy rất tốt, có thể trải qua chuyện như vậy với em, sẽ trở thành ký ức mãi mãi khó quên trong đời tôi." Alan cười nói, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
"Black, anh ngồi một lát trước, tôi đến phòng bếp hâm nóng rồi bưng đồ ăn ra đây." Alan còn nói thêm.
"Không cần, mấy việc đó cứ giao cho tôi đi." Bạch Nguyệt nói, đi đến phòng bếp, nhìn thấy đều là một ăn quen thuộc của nước A.
Khâu nhục, canh sườn hầm bí đao, cá vược chua ngọt, thịt bò xào tiêu xanh, cà rốt sợi.
Cô hâm nóng đồ ăn, rất dễ.
"Alan, mấy món này anh đều ăn quen rồi sao?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Ừ, cũng được." Alan mỉm cười nói.
Bạch Nguyệt suy nghĩ một lúc, trong tủ lạnh còn có một ít trái cây và cà chua, với cả bò bít tết đã mua rất lâu đang đông đá bên trong nữa.
Cô lấy ra, nấu đơn giản trái cây xào chung với rau cải, với một phần bò bít tết, cắt thịt bò thành từng sợi, sau đó rán lên, như vậy mọi người đều có thể ăn.
Hai món ăn này cũng khá hợp với khẩu vị của Alan.
Nửa giờ sau, cô chuẩn bị xong tất cả, bưng ra ngoài.
Cô phát hiện một chuyện, Alan là người EQ cao, giỏi ăn nói, hơn nữa, làm việc làm người đều đứng trên lập trường của người khác mà suy nghĩ.
Còn Cố Lăng Kiệt, trời sinh lạnh lùng bạc bẽo, không thích nói chuyện, nhưng trong xương lại mang theo nhiệt huyết, hai người ngồi cùng nhau, lại rất yên ổn không có chuyện gì, còn rất hài hòa nữa.
"Ăn cơm thôi." Cô nói với bọn họ.
"Black, anh bị thương, cứ ngồi đi, tôi đi bưng thức ăn giúp Tiểu Nguyệt." Alan đi theo Bạch Nguyệt vào phòng bếp.
"Em muốn cho anh ta ở đây à?" Alan giống như tùy ý hỏi.
"Ít nhất là chờ sau khi vết thương của anh ấy tốt hơn, hơn nữa trước khi chuyện Bạch Y giáo vẫn chưa xử lý xong, anh ấy không thể ở trên thuyền, bởi vì chúng ta muốn ra biển, anh ấy mới xảy ra chuyện như vậy, cho nên, anh ấy muốn ở lại bao lâu cũng được, dù sao nhà của tôi lớn, không gian lớn, ở mười mấy người cũng không sao cả." Bạch Nguyệt giải thích.
"Nhưng anh ta là đàn ông." Alan nhẹ giọng nói một câu.
Bạch Nguyệt buồn cười nhìn anh ta: "Anh không phải à?"
"Tôi không có ý này, chỉ sợ có người nói nhảm, ảnh hưởng đến danh dự của em."
"Ha." Bạch Nguyệt cười khẽ ra tiếng: “Bởi vì con người quá để ý ánh nhìn của người khác đối với mình, mới có thể lo sợ không đâu, tạo thành áp lực cho mình, nhưng đối với tôi mà nói, tôi càng để ý suy nghĩ của mình hơn, ngoài ra, người khác có quan hệ gì với tôi đâu, suy nghĩ của người khác không liên quan gì với tôi cả, thanh giả tự thanh*, làm người thẳng thắn vô tư, không thẹn với lòng là được rồi."
*Thanh giả tự thanh: người trong sạch không cần nói ra cũng là người trong sạch.
Bạch Nguyệt vỗ vỗ bả vai của Alan.
Alan cũng mỉm cười: "Rất có đạo lý, đúng là làm trong ngành tâm lý học."
Sau khi Bạch Nguyệt rời khỏi, nụ cười của Alan biến mất.
Chẳng lẽ, đây là trời đã định trước, cô phải ở bên cạnh Cố Lăng Kiệt?