Chương 903: Ai Nói Bọn Tôi Không Thể Ở Bên Nhau?
CHƯƠNG 903: AI NÓI BỌN TÔI KHÔNG THỂ Ở BÊN NHAU?
"Anh có dẫn người theo không?" Mục Uyển hỏi.
"Dẫn sáu người, bốn nam hai nữ, cộng với chúng ta là tám người, đúng lúc làm thành một nhóm.”
"Có thông báo với Châu Phi bên kia không?" Mục Uyển lo lắng hỏi.
"Chỉ là du lịch cá nhân.”
"Khi nào thì về, thật sự là mùng 8 sao? Mùng 8 quá muộn, lúc đó anh nên đi làm rồi, dù sao cũng là Tổng thống, ngày đầu tiên trốn việc cũng không tốt, em cũng chỉ thuận miệng nói đi Châu Phi thôi, Châu Phi quá xa, lên máy bay cũng phải ngồi mất hai ngày, quá lãng phí thời gian, ngày mai là mùng ba rồi, mùng sáu chúng ta sẽ trở về, bốn ngày, em đã thấy đủ rồi, mùng bảy anh có thể chuẩn bị công việc đi làm." Mục Uyển lo lắng cho anh ta nói.
"Không sao đâu, lần du lịch cuối cùng, dựa theo suy nghĩ trong lòng em là được rồi." Hình Thiên dịu dàng nói.
Anh càng lo lắng vì cô, cô lại càng lo lắng vì anh hơn: "Anh cũng đã nói dựa theo suy nghĩ trong lòng, vậy chúng ta đi nước R. Từ bên này qua cũng chỉ hơn hai tiếng, chúng ta có rất nhiều thời gian để chơi.”
Hình Thiên đau lòng nhìn cô: "Uyển Uyển, em không cần khiến mình uất ức."
"Không có uất ức, em vẫn luôn muốn đi nước R, nước R ven biển, còn có núi tuyết, suối nước nóng, văn hóa nhân văn cũng rất phong phú, đặc biệt là mì kéo, em nghe nói ăn cực kỳ ngon, đi chơi, ba, bốn ngày đã có thể chơi rất vui rồi, lại còn không bị mệt." Mục Uyển cười nói.
"Được, anh sắp xếp lại lần nữa." Hình Thiên tùy cô nói.
"Tranh thủ ăn cơm đi, cơm nước xong em phải chuẩn bị hành lý, anh mua nhiều đồ ăn như vậy, đoán chừng ăn không hết, đúng rồi, đừng quên gọi chị Lâm đến đây làm, chó của chúng ta cần có người chăm sóc." Mục Uyển dặn dò.
"Anh đã gọi điện thoại cho chị Lâm rồi, trước tám giờ ngày mai thím ấy sẽ đến đây, ăn không hết thì để vào trong tủ lạnh, khoảng thời gian ngắn cũng không hỏng được, hơn nữa, mấy ngày này chị Lâm cũng phải ăn, đúng rồi, buổi chiều em còn phải dành ra hai tiếng cho anh, chúng ta đi mua vài món quần áo."
"Không cần." Mục Uyển xới cơm cho Hình Thiên: “Quần áo của em rất nhiều, còn làm cả tổ cho chó nữa.”
Hình Thiên nắm lấy tay Mục Uyển: "Đến năm mới rồi, luôn phải mua một ít quần áo mới, năm mới tình hình mới, quần áo không ngại nhiều, em không muốn mua, nhưng anh muốn mua.”
Mục Uyển rút tay ra: "Năm nay đặc biệt, giản lược mọi thứ, ăn cơm nhanh đi, mùa đông rất lạnh, đồ ăn rất mau nguội, đặc biệt là ruột heo, lạnh sẽ ăn không ngon."
Mục Uyển bưng hai bát cơm đi đến trước bàn ăn.
Cô không cần, quần áo của cô thật sự rất nhiều, không thể mang hết đi, hơn nữa, sau này cô phải đi con đường có phong cách khác, những quần áo giả trưởng thành này, đã không hợp để cô giả vờ rồi.
Hình Thiên không ép cô nữa, con người của Mục Uyển này, bướng bỉnh.
Sau khi cơm nước xong, Mục Uyển muốn về phòng chuẩn bị hành lý.
Cô phải chuẩn bị rất nhiều quần áo không mặc, du lịch trở về, cũng không cần sửa sang lại hành lý nữa, trực tiếp mang quần áo phải mặc đi là được.
So sánh với Mục Uyển, Hình Thiên chỉ chuẩn bị một cái va ly nhỏ, để một vài quần áo hằng ngày, một bộ tây trang, còn có đồ rửa mặt.
Sau khi anh chuẩn bị xong, sắp xếp hành trình lại một lần nữa, không ra ngoài.
Sau khi Mục Uyển chuẩn bị xong, cũng không ra ngoài, gọi điện thoại: "Bobby, tôi là Mục Uyển, tôi đồng ý hợp tác với anh, qua mùng 10 tôi sẽ về nhà họ Hạng ở nước M, hy vọng người của anh mặc cho tôi điều khiển.
"Thật tốt quá, hy vọng cô đừng khiến tôi thất vọng, người của tôi, cô cứ tùy ý sử dụng." Bobby vui vẻ nói.
"Không có chuyện gì thì đừng liên lạc với tôi, tôi sẽ liên lạc với anh, như vậy đi." Mục Uyển nói xong liền cúp điện thoại, hít sâu một hơi, nếu đã đi bước này, sẽ không có cơ hội để hối hận nữa.
Cô nhìn nhìn giờ, đã bốn giờ chiều rồi, nghĩ buổi tối lại nấu chút món ngon cho Hình Thiên.
Dù sao, cơ hội cô có thể nấu cơm cho anh cũng không còn nhiều.
Cô ra khỏi phòng, mở cửa tủ lạnh, chọn một miếng thịt ba chỉ từ bên trong ra, chuẩn bị nấu thịt kho tàu, còn chọn một con cá bơn chuẩn bị hấp, có một con gà nữa, nếu nấu cả, buổi tối chắc chắn bọn họ ăn không hết, thịt kho tàu và cá bơn cũng chưa chắc ăn hết, tự hỏi một lát, vẫn là chuẩn bị nấu một con, ăn không hết, ngày mai có thể mang đi, lúc lên máy bay thì ăn.
Cô bắt đầu bận rộn, chỉ chốc lát, trong phòng đã tràn ngập mùi đồ ăn.
Hình Thiên ở phòng làm việc cũng ngửi thấy mùi thơm, lần đầu tiên có cảm giác của gia đình, mãi đến sắp xa nhau, mới biết mình có bao nhiêu lưu luyến.
Nếu Thẩm Diên Dũng có thể đối phó chuyện video, mặc dù người cô yêu đang ở nước M, anh cũng muốn giữ cô ở lại.
Nhưng mà, chuyện video của cô đã không thể làm được, bọn họ nhất định phải ly hôn, anh không muốn giữ lấy cô, sẽ tạo thành tổn thương rất lớn với cô.
Trong lòng xuất hiện cảm giác chua xót, rất không thoải mái.
Anh mở ngăn kéo ra, lấy một gói thuốc lá từ bên trong, rút ra một điếu, đốt lên, phun ra sự chán ghét nồng nặc, đường nét ngũ quan mơ hồ.
Thoáng cái anh đã hút ba điếu thuốc, tiếng gõ cửa vang lên.
Anh ném đầu lọc thuốc lá: "Vào đi."
"Thiên, có thể ăn cơm tối rồi." Mục Uyển nhẹ nhàng nói, nhìn thấy đầu lọc thuốc lá trong gạt tàn, đoán chừng Hình Thiên đang buồn phiền về chuyện gì đó, mỉm cười nói: "Nếu anh bận, muộn một chút hãy ăn cơm cũng không sao."
"Không bận, bây giờ là kì nghỉ, anh cũng không sắp xếp công việc cho mình. Lát nữa lại làm." Hình Thiên tắt máy tính, đứng dậy, đi về phía cửa.
Mục Uyển xuống lầu trước, bưng đồ ăn lên, cũng đã xới cơm xong.
Hình Thiên nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn: "Thật phong phú."
"Ăn không hết, ngày mai chúng ta có thể mang đi, lên máy bay ăn, trên máy bay có lò vi sóng, hâm nóng là ăn được." Mục Uyển giải thích: "Đúng rồi, chó em cũng cho ăn rồi."
"Cho ăn nhiều vài lần, chúng nó sẽ thân với em." Hình Thiên nói.
Mục Uyển rũ mắt.
Có thân hơn, cũng chả có tác dụng gì, cô cũng không chuẩn bị dẫn chúng nó theo.
Điện thoại vang lên, cô thấy là số điện thoại lạ, không muốn nhận, phá hỏng không khí hài hòa lúc này, cho nên cúp.
Điện thoại lại reo, vẫn là số điện thoại lạ kia, Mục Uyển bực bội, nghe điện thoại.
"Uyển Uyển, anh nhớ em, rất nhớ em, tha thứ cho anh được không, chỉ tha thứ cho anh lần này thôi, sau này anh sẽ không làm chuyện em không thích nữa." Lục Bác Lâm dây dưa nói.
Cô nghĩ, có lẽ phải đổi một số điện thoại mới, số điện thoại này có quá nhiều người biết.
Nhưng mà, nếu có một ngày Hình Thiên muốn tìm cô nói chuyện thì sao, cô lại sợ đổi số điện thoại anh không tìm thấy cô, hay là, cô đổi số rồi chỉ nói với anh.
Nhưng, làm như vậy có phải quá cố ý không, hai người cũng không thể ở bên nhau, cũng không cần thiết giữ số điện thoại của nhau.
"Anh có biết, làm sao mới có thể khiến tôi hồi tâm chuyển ý không, không phải một lần một lần cầu xin tha thứ, như vậy chỉ làm tôi khinh thường anh thôi, mà là, trở thành người đàn ông trong giấc mộng của tôi, như vậy, không cần anh cầu xin, tôi cũng sẽ trở lại bên cạnh anh, nếu không có chuyện gì, đừng gọi điện thoại cho tôi nữa." Mục Uyển dứt khoát nói.
"Vì sao từ chối anh, em thật sự yêu Hình Thiên rồi sao? Hai người không thể nào bên cạnh nhau được, anh ta không thể nào chịu để mình bị đội nón xanh." Lục Bác Lâm kích động nói.
Hình Thiên nhận lấy điện thoại của Mục Uyển, trực tiếp nói với Lục Bác Lâm: "Ai nói bọn tôi không thể ở cạnh nhau, ngoài ra, cô ấy có đội mũ xanh cho tôi hay không tôi hiểu rất rõ, đừng làm phiền cô ấy nữa, nếu không, đừng trách tôi không khách sáo.