Chương 172: Cô Sợ Cái Gì?
CHƯƠNG 172: CÔ SỢ CÁI GÌ?
Bạch Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía Cố Lăng Kiệt.
Cô không ngờ Cố Lăng Kiệt sẽ nói ra những lời như vậy, dường như cố ý chống lại Lãnh Thu Tôn, hơn nữa, mang theo ấm áp khiến trái tim người khác loạn nhịp, làm người ta cảm thấy, hứng thú của anh với cô.
“Ngài Cố không phải có bạn gái rồi sao? Có ý đồ khác, câu nói này sợ là anh nói ra không được thích hợp.” Lãnh Thu Tôn kì quái nói.
“Anh cũng biết tôi có bạn gái rồi, dùng câu nói này nói về cảnh sát Bạch cũng không thích hợp đi.” Cố Lăng Kiệt lập tức phản bác.
Lãnh Thu Tôn: “…”
Anh ta vậy mà không còn lời nào đáp trả.
Bạch Nguyệt nghe ra, anh là đang cố ý xả giận cho cô.
Nói thật lòng, cô cảm thấy Lãnh Thu Tôn độc miệng, giận Lãnh Thu Tôn vài lần, vẫn không chiếm được thế thượng phong.
Cố Lăng Kiệt ra mặt, rất dễ dàng lừa Lãnh Thu Tôn vào tròng.
Năng lực bẫy người khác của Cố Lăng Kiệt, có lẽ vô địch thiên hạ rồi.
Bạch Nguyệt nhịn không được giơ ngón cái cho anh, khóe miệng khẽ giương lên.
“Thật nhạt nhẽo.” Lãnh Thu Tôn xoay người, đi lên tầng hai.
“Chúng ta đi xem phòng bếp trước.” Bạch Nguyệt nói.
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt nắm lấy tay cô.
Bàn tay anh rất ấm, nắm lấy tay cô, cô cũng không thấy sợ nữa.
Mặc dù biết như vậy không được, nhưng, cô không rút tay mình ra.
Hai người đi vào phòng bếp.
Phòng bếp rất lớn, bếp lò có 6 cửa lò, có thể đặt 6 cái nồi.
Có thể thấy, chủ nhân trước đây của pháo đài này rất xa hoa, trong cái tòa pháo đài này từng có rất nhiều người.
Cố Lăng Kiệt mở vung nồi ra.
Nồi rất lâu không dùng rồi, đầy vết gỉ, bên trong còn kết mạng nhện, nhưng lại không có nhện.
Bạch Nguyệt nhìn về phía trong cửa lò, có chút than đen, nhiều năm qua rồi, than đều đông cứng lại.
Cố Lăng Kiệt lấy than phía dưới sáu cái nồi cất vào trong túi ziplock, dán kín lại, bên trên viết số 1,2,3,4,5,6.
Bạch Nguyệt nhìn về phía anh.
Anh giải thích với Bạch Nguyệt: “Sau khi về, tôi cho người của bộ phận pháp y kiểm tra một chút, mấy cục than này có phải là cùng một thời kì hay không, đại khái là thời kì nào.”
Bạch Nguyệt cười: “Có thể biết được là thời kì nào sao? Nếu như có thể kiểm tra được, than cổ có đáng giá không?”
Cố Lăng Kiệt cũng cười lên.
Anh cảm thấy Bạch Nguyệt nhìn bên ngoài thì lạnh, nhưng bên trong rất ấm áp.
“Không ngờ cô lại là kẻ mê tiền, muốn bao nhiêu tiền hỏi tôi là được rồi.” Cố Lăng Kiệt cưng chiều nói.
Trái tim Bạch Nguyệt loạn nhịp, cúi đầu xuống.
Anh nhìn dáng vẻ xinh đẹp của bóng cô trên tường, cúi đầu, khẽ hôn lên môi cô.
Bạch Nguyệt theo bản năng lùi lại: “Người khác sẽ nhìn thấy.”
Cố Lăng Kiệt ôm chặt lấy eo cô, chăm chú nhìn cô: “Vậy thì sao?”
Trong đầu Bạch Nguyệt xẹt qua bóng dáng Tô Tiểu Linh, Tống Tâm Vân, và cả Cố Thanh Hùng.
Ngón út lại âm ỉ đau.
“Đừng bá đạo như thế.” Ngữ khí của Bạch Nguyệt không khống chế được, nghe có chút oán trách, lại có chút chán ghét.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt sáng quắc nhìn cô, hai người cứ vậy giằng co.
Cô đẩy ra, anh lại không động chút nào.
Có tiếng bước chân ngoài cửa.
Lúc này Cố Lăng Kiệt mới buông cô ra, lùi về sau một bước.
Tiểu Vương chạy đến nhà bếp: “Cảnh sát Bạch, ngài Lãnh bảo cô đi qua đó một chuyến.”
Bạch Nguyệt cho rằng Lãnh Thu Tôn tra ra cái gì, theo tiểu Vương ra ngoài, đến phòng đầu tiên cạnh cầu thang tầng trên.
“Từng có người ở phòng này.” Lãnh Thu Tôn phán đoán.
Bạch Nguyệt nhìn căn phòng một lượt, đi tới cửa sổ, cửa sổ đang đóng, nhưng bên trên cửa sổ đều là dây thường xuân, cũng không nhìn ra ngoài được: “Làm sao anh biết được?”
Lãnh Thu Tôn nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt, nhàn nhã nói: “Trực giác.”
Bạch Nguyệt: “…”
Cô nhịn xuống kích động trợn mắt, đi khỏi căn phòng, nhìn mặt đất, trong lòng xẹt qua một ý nghĩ.
Cố Lăng Kiệt không nhanh không chậm lên tầng, bước lên cầu thang, mỗi bước đều rất chắc chắn.
“Ngài Cố.”
“Gọi tôi là gì?” Cố Lăng Kiệt rất không hài lòng với cách gọi này.
Bạch Nguyệt vẻ mặt lúng túng.
Anh điếc không sợ súng, không biết trước đây bọn họ đã từng xảy ra chuyện gì.
Cô cũng không dám đưa mối quan hệ này ra ngoài ánh sáng.
Dứt khoát, bỏ qua cách xưng hô với anh: “Nói không chừng ở đây thật sự có người từng ở, trên mặt đất không có chút bụi nào, dường như không hợp với lẽ thường.”
“Ở đây hoang vu, không có xe qua lại, phòng đều đóng kín, còn có một tầng dây thường xuân bảo vệ, tự nhiên sẽ không có nhiều bụi rồi, phán đoán này của cô không chính xác.” Lãnh Thu Tôn đi ra, phản bác nói.
“Nhưng nơi đây vốn đã qua bao năm tháng, sẽ hình thành rơi rụng tự nhiên, mọi người nhìn trên trần kìa.” Bạch Nguyệt chỉ lên trần nhà trên tầng ba.
Đèn nằm quay vuông góc xuống, có lẽ là do trần nhà quá cao, vì thế bên trên có một mảng đen, nhìn không rõ ràng.
Bạch Nguyệt mở đèn ở điện thoại, chiếu lên trần nhà: “Cố Lăng Kiệt, giúp tôi một chút.”
Tiếng Cố Lăng Kiệt kia, rất tự nhiên, buột miệng nói ra mà không chút phòng bị nào.
Cố Lăng Kiệt hài lòng nhìn về phía cấp dưới, ra hiệu.
Cấp dưới lấy đèn pin siêu sang quân dụng từ trong túi đeo sau lưng ra.
Chiếu rất xa, cực kì sáng, chiếu về phía trần nhà.
Trần nhà nhìn có vẻ là làm từ gỗ, hình tam giác, không hề sơn.
Bạch Nguyệt nhíu mày, mở ảnh ra, nhìn pháo đài, lại nhìn bốn phía xung quanh, rồi lại nhìn ảnh pháo đài lần nữa.
Cô chỉ vào đỉnh pháo đài, hỏi Cố Lăng Kiệt: “Anh cảm thấy, đỉnh hình tam giác này làm từ chất liệu gì?”
“Gạch xanh. Sao vậy?” Cố Lăng Kiệt không hiểu hỏi.
“Cũng chính là nói, dưới lớp gạch xanh này là gỗ, nếu như gạch xanh dột nước, gỗ sẽ bị mốc đúng không, anh xem chỗ gỗ này, là gỗ sao? Hay là giả gỗ?” Bạch Nguyệt nghi ngờ nhìn trần nhà.
“Thường thì dưới lớp gạch xanh sẽ dùng bột than đá, hoặc là xi măng, nhựa đường để chống thấm nước.” Cố Lăng Kiệt nói, lấy bức ảnh trong tay Bạch Nguyệt, so sánh với sắp xếp bên trong một chút, con ngươi co rút.
Nếu không phải Bạch Nguyệt nhắc nhở, anh thật sự không phát hiện vấn đề.
Bây giờ anh biết điểm đột phá ở đâu rồi.
“Bạch Nguyệt, tôi luôn nghi ngờ nơi này có kiểu mật thất các loại, lúc đầu khi 3 thanh niên kia đi vào, cõ lẽ là bị bắt cóc, một đứa trong đó thoát được, hai đứa còn lại không tìm thấy, giờ tôi nghĩ, tôi biết mật thất ở đâu rồi.” Cố Lăng Kiệt phán đoán nói.
Bạch Nguyệt chỉ trần nhà: “Mật thất không phải ở bên dưới, mà là ở trên tầng cao nhất.”
Cố Lăng Kiệt gật đầu: “Người đến kiểm tra trước đây bị tư duy thông thường và ánh mắt đánh lừa, có lẽ có nơi nào đó có thể thông lên tầng trên cùng.”
Lãnh Thu Tôn nghe phán đoán của bọn họ, cầm lấy bức ảnh trong tay Cố Lăng Kiệt.
Lúc sau anh ta cũng nhìn ra: “Gõ trần tất cả các phòng ở tầng hai, nghe thấy có tiếng rỗng, dùng vũ khí trực tiếp cậy ra.”
“Như vậy không có tác dụng, tôi nghĩ tôi biết lối vào ở đâu rồi.” Cố Lăng Kiệt nói, đi phía trước dẫn đường.
Lãnh Thu Tôn nhìn bóng lưng Cố Lăng Kiệt, rất không thoải mái, híp mắt lại.
Cố Lăng Kiệt đi đến một phòng sát góc bên nhất, nắm lấy tay cầm cầu thang, anh trèo lên, đẩy nơi sát góc cạnh nhất, đẩy ra.
Bạch Nguyệt lấy làm lạ: “Làm sao anh biết lối vào ở đây?”
Truyện được Mê Tình truyện mua bản quyền đăng trên App Mê Tình truyện!
“Không gian kiến trúc học, đối chiếu bên ngoài và bên trong, phối hợp với kết cấu học, tư duy logic.” Cố Lăng Kiệt đơn giản nói.
“Ngài Cố ở quân khu là phụ trách dựng nhà sao?” Lãnh Thu Tôn kì quái hỏi.
Cố Lăng Kiệt không để ý đến anh ta, nhìn mật thất, nhất thời, bị cảnh tượng trước mắt làm cho… cực kì kinh ngạc.