Chương 278: Cho Rằng Duyên Mỏng, Nhưng Tình Lại Sâu
Bạch Nguyệt cười, nhìn bộ dáng u ám của anh ta: “Anh và Tô Khánh Nam trong kí ức của tôi, quả nhiên không có gì thay đổi. Anh cảm thấy tôi có thể đi đâu?”
Tô Khánh Nam nhìn rõ sự châm biếm và lạnh lùng trong mắt cô.
Câu đó, không có cảm giác gì với Tô Khánh Nam trong ký ức của tôi, giống như mộ quả bom, nổ tung dây thần kinh trong đầu anh.
Anh vì cô mà đã thay đổi rất nhiều, cô không thấy sao?
“Nói, đi đâu rồi?” Tô Khánh Nam hung dữ nói.
Dường như nếu cô còn không nói, một giây sau, anh ta sẽ khiến cô xuống địa ngục.
Bạch Nguyệt bình tĩnh nhìn Tô Khánh Nam: “Đi làm việc tôi nên làm.”
“Chuyện em nên làm là chuyện gì?” Tô Khánh Nam truy hỏi.
“Rất nhiều, anh muốn nghe cái nào trước?” Bạch Nguyệt nhàn nhạt nói.
Tô Khánh Nam nhìn không thấy cô, dường như giữa bọn họ cách trăm núi ngàn sông, một giây sau cô có thể biến mất.
Anh ta bức bách nghĩ muốn làm gì đó, chứng minh bản thân còn có cô.
Tô Khánh Nam cúi đầu, hôn lên môi cô.
Bạch Nguyệt vô thức quay đầu.
Hành động này của cô càng làm Tô Khánh Nam tức giận, anh ta xoay mặt cô lại, cưỡng ép chặn lấy môi cô, lưỡi xâm nhập khoang miệng cô, tùy ý chiếm đoạt.
Cô sắp bị anh ta éo tới không thở nổi.
Thế nhưng, cô không thể đẩy anh ta ra.
Cô càng đẩy ra, sẽ càng chọc Tô Khánh Nam tức giận. Nếu anh ta cưỡng ép, cô càng làm sao có thể toàn thân rút lui?
Dứt khoác, cược một ván.
Cô hôn lại anh ta.
Tô Khánh Nam kinh ngạc, trợn to mắt, nghi ngờ nhìn cô.
Bạch Nguyệt nhắm mắt, không thể để anh ta thấy ý nghĩ của mình, bằng không, sắp thành lại bại.
Ánh mắt Tô Khánh Nam xẹt qua tia nóng bỏng, càng hôn cô hung mãnh hơn, cánh tay nhốt cô cũng buông lỏng hơn.
Cô chớp lấy cô hội thoát ra, đẩy Tô Khánh Nam vào tường.
Anh ta ôm chặt lấy eo cô, kéo sát tới bên mình.
Cô cảm thấy phản ứng sinh lý của anh ta, thứ kia quá nóng bỏng, giống như sắt thép, nhanh chóng buông anh ta ra, lùi về sau một bước.
Tô Khánh Nam lại ôm lấy eo cô, sự tức giận trong mắt dần biến mất, thay vào đó là dục vọng nồng đậm, ánh mắt mê muội, tràn đầy ham muốn.
“Tiểu Nguyệt, tôi muốn.” Tô Khánh Nam khàn khàn nói, yết hầu khẽ động, hơi hé môi, hô hấp không ổn định.
“Giờ tôi không tiện.” Bạch Nguyệt nhíu mày, có chút lo lắng, cô quên mang băng vệ sinh, nếu để Tô Khánh Nam phát hiện, có lẽ, cô khó lòng thoát khỏi.
Cô dè dặt nhìn Tô Khánh Nam.
Tiểu não bắt đầu có tác dụng, đại não quả nhiên không còn thanh tỉnh nữa.
Anh ta xoa môi cô: “Dùng cái này.”
Bạch Nguyệt dù sao cũng trưởng thành rồi, đã đến ngưỡng thành thục, chốc lát liền hiểu ý của anh ta.
Cô quay mặt đi: “Ba tháng sau.”
“Lúc em ở cùng Cố Lăng Kiệt, từng dùng nơi này giải quyết giúp anh ta chưa?” Tô Khánh Nam hỏi, giọng nói trầm thấp, không đoán ra được cảm xúc của anh ta.
Bạch Nguyệt không biết anh ta hỏi câu này có ý gì.
Nhưng, nếu đáp là rồi, chắc chắn Tô Khánh Nam sẽ tức giận, bạo phát, cô khó mà an toàn được.
“Tính cách của tôi, khá lạnh nhạt.” Bạch Nguyệt lập lờ nước đôi nói.
Tô Khánh Nam cười: “Sau này từ từ tôi dạy em. Tôi tắm trước, em thay quần áo đi, tối nay tôi đưa em ra ngoài. Ngoài ra, tôi vẫn hy vọng em nói cho tôi em đã đi đâu.”
Cùng một vấn đề, trước đó anh ta giương cung bạt kiếm, giờ lại dễ nói chuyện hơn nhiều, tính nguy hiểm cũng thấp hơn không ít.
Bạch Nguyệt gật đầu.
Tô Khánh Nam buông eo cô ra, xoay người, vào nhà tắm, tắm nước lạnh. Không còn cách nào khác, ‘cậu nhỏ’ đã vài năm rồi không được giải tỏa nhờ phái nữ, căng cứng đến khó chịu. Anh ta nhắm mắt lại, nghĩ tới nụ hôn vừa rồi của Bạch Nguyệt, bàn tay đặt lên…
*
Bạch Nguyệt thấy anh ta đang tắm rửa, nhanh chóng thay quần áo, dán miếng băng vệ sinh giả lên.
Đầu óc nhanh chóng suy nghĩ.
15 phút sau, Tô Khánh Nam ra khỏi nhà tắm, ánh mắt nhìn cô, sáng long lanh, tràn đầy dịu dàng, ám muội và cực kì mê hoặc.
Bạch Nguyệt cố gắng bình tĩnh đứng dậy.
Anh ta lại ôm lấy eo cô, kéo tới sát thân mình, trên người mang theo khí lành lạnh: “Giờ cũng nên nói với tôi, em đi đâu rồi chứ?”
“Đi gặp mẹ tôi.” Bạch Nguyệt nhàn nhạt nói.
Tô Khánh Nam không tin, nhíu mày: “Đi gặp mẹ em mà cần mặc thành bộ dáng đó?”
“Giờ bà ấy đang trong thời gian trị liệu, hồi phục rất tốt, tinh thần cũng rất ổn, giờ chưa phải là lúc để bà nhìn thấy tôi.”
Tô Khánh Nam vẫn không tin như cũ, đánh giá khuôn mặt không chút biểu cảm của cô: “Em đến chỗ mẹ vì sao lại không mang điện thoại?”
“Là cố ý, không muốn bị làm phiền.” Bạch Nguyệt hung hồn nói.
“Em nói người làm phiền, là nói tôi sao? Còn nữa, giờ em đang nói dối.” Tô Khánh Nam trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt khẽ mỉm cười, mang theo vài phần châm chọc, ánh mắt lại không mang chút ý cười: “Anh biết vì sao tôi không muốn nói không?
Rất nhiều người tin tưởng điều mà mình muốn tin, bản năng bài xích thứ mình không muốn tin, đối với bọn họ, thực tế luôn không quan trọng, quan trọng là, kết quả mà họ muốn là thế nào.
Vì thế, Tô Khánh Nam, trong lòng anh đã nhận định kết quả rồi, có đáp án của mình, cho dù tôi nói gì, anh cũng sẽ không tin. Đối với tôi mà nói, anh tin cũng được, không tin cũng được, tùy anh.”
Tô Khánh Nam thấy cô tức giận rồi: “Được rồi, chuyện này qua rồi, mỗi lần lúc anh tìm em, thật sự gấp như ngồi trên đống lửa vậy, ở phòng em đợi, nghịch điện thoại của em, anh nghĩ đến rất nhiều khả năng, mỗi khả năng đều khiến bản thân lo lắng, khó chịu, sắp phát điên rồi. Trước kia anh là một người rất tự tin, là em khiến anh mất đi sự tự tin ấy.”
Bạch Nguyệt rũ mắt.
Trên thế giới này tràn đầy những lời nói dối, hành vi giả dối, giảo hoạt gian trá, mà cô, bất tri bất giác, trở thành kẻ xảo trá giảo hoạt nhất.
Vì tình yêu trong tim, cô quyết kiệt hạ thủ với người khác, thực ra cô cũng không vĩ đại như thế.
“Tô Khánh Nam, đừng thích tôi, tôi không xứng đáng để anh thích.” Bạch Nguyệt lạnh giọng nói.
Tô Khánh Nam nắm lấy tay Bạch Nguyệt, hôn lên môi cô, cười tà mị: “Anh nguyện dùng cả đời này, đổi lấy một lần ngoái đầu của em, cho dù em không ngoảnh lại, chúng ta cũng vẫn rằng buộc với nhau, cho tới cuối đời.”
Cô rút tay lại, vẫn rũ mắt như cũ, quá nhiều tâm tư, đnàh giấu đi.
“Đi thôi, đi ăn cơm.”
Bạch Nguyệt đi theo anh ta vào phòng bao trong khách sạn, thấy cả nhà Hình Bắc Xuyên, ánh mắt hơi lạnh đi.
Mỗi lần Tô Khánh Nam đều thích sắp xếp chuyện kinh hãi như vậy, đồng thời vui vì điều đó.
Trước kia cô còn vì nói dối anh ta, có chút áy náy, đến giờ, chút áy náy này đã biến mất.
“Khánh Nam, anh đưa cô ta đến đây làm gì?” Hình Cẩm Nhi là người mất bình tĩnh đầu tiên, đứng dậy, trừng mắt, chỉ Bạch Nguyệt, tức giận nói.
“Không phải các người mời tôi ăn cơm sao? Lẽ nào tôi không thể mang theo bạn đến sao?” Tô Khánh Nam ôm lấy eo Bạch Nguyệt, cúi đầu, hôn lên mặt cô, trước mặt gia đình Hình Bắc Xuyên, khẳng định quan hệ của 2 người.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!