Chương 981: Hậu Sinh Khả Úy
CHƯƠNG 981: HẬU SINH KHẢ ÚY
"Cô thật vô lễ!" Phó Hâm Ưu giận dữ.
Mục Uyển vẫn mỉm cười: "Trong mắt cô, tôi chỉ đứng dưới cô, vậy trong mắt cô, ai mới là người ở đứng trên cô?"
"Là Tổ quốc, là nhân dân, là công dân của nước tôi."
"Nên trong mắt cô, quốc vương không phải là lãnh đạo của cô, không phải người đứng trên sao?" Mục Uyển hỏi ngược lại.
Phó Hâm Ưu ý thức được những lời này chính là cái bẫy.
Nếu như cô ta nói là phải, nghĩa là cô ta không nể mặt thư ký trưởng Hoa, là không coi cấp trên ra gì.
Nếu như cô ta nói không phải, lời như vậy mà truyền đến tai quốc vương chắc chắn là đại nghịch bất đạo.
"Xem ra cô rất khéo ăn nói, quỷ kế đa đoan." Phó Hâm Ưu châm chọc.
"Đừng nói đến âm mưu quỷ kế với tôi, nếu tôi giỏi thế thì tôi đã không mất đi vị trí phu nhân tổng thống, còn khéo ăn khéo nói không phải là kỹ năng cần thiết của nhân viên Bộ ngoại giao sao?" Mục Uyển dịu dàng nói.
Phó Hâm Ưu tức giận ném bút trên bàn xuống đất: "Cô thật sự không sợ đắc tội tôi, nhà họ Hạng khiến cô to gan như vậy sao?"
Mục Uyển cười: "Bà Lan Ninh nổi tiếng trên trường quốc tế không chỉ ở kỹ năng đàm phán cao siêu, chỉ số EQ khiến người ta khâm phục, ngưỡng mộ, mà còn vì bà ấy là người có ý chí bao la, công bằng chính trực, lời tôi bây giờ không phải muốn đắc tội cô, cũng chưa chắc đắc tội cô, tôi chỉ phòng ngừa những phiền toái không cần thiết sau này."
"Cút, cô cút ra ngoài cho tôi." Phó Hâm Ưu tức giận, nghiêm mặt quát.
Mục Uyển bình tĩnh, quay người rời khỏi phòng họp.
Phó Hâm Ưu nổi giận, đóng cửa rầm một cái.
Những người khác chỉ biết nhìn nhau, không dám nói tiếp nữa.
Sau một tiếng hội nghị mới kết thúc. Hội nghị vừa kết thúc, điện thoại di động của Phó Hâm Ưu báo có tin nhắn đến, là của mẹ cô ta, bà Lan Ninh, chỉ một câu ngắn gọn: "Đến phòng làm việc của mẹ."
Phó Hâm Ưu đi đến phòng làm việc của bà Lan Ninh ở tầng trên.
Cô ta nổi giận đùng đùng gõ cửa.
"Vào đi." Bà Lan Ninh nói.
Tuy bà Lan Ninh tóc đã bạc phơ nhưng làn da rất đẹp, đặc biệt là phong thái hòa nhã, khoan thai khiến người ta cảm thấy rất gần gũi.
"Mẹ." Phó Hâm Ưu gọi, tủi thân mắt đỏ ngầu.
Bà Lan Ninh mỉm cười hiền dịu: "Đây là công ty, con gọi mẹ như thế, nếu như người khác nghe được, lại đàm tiếu."
"Con tức chết rồi, Mục Uyển đó tưởng mình vẫn là phu nhân Tổng thống, con định đánh phủ đầu cô ta nhưng cô ta còn cãi lại con, chẳng qua chỉ là một trợ lý, đời này cô ta cũng không thể làm phu nhân tổng thống nữa." Phó Hâm Ưu giận dữ.
Bà Lan Ninh rót một cốc trà sữa đưa cho Phó Hâm Ưu: "Uống nước trước đã."
Phó Hâm Ưu vô cùng đáng thương bưng chén trà lên, bà Lan Ninh mở một khúc nhạc du dương, nhàn nhã đọc sách.
Phó Hâm Ưu uống xong trà, âm nhạc cũng ngừng lại.
Bà Lan Ninh khép sách lại: "Bây giờ con cảm thấy rất tức giận, là bởi vì cái gì?"
"Mục Uyển đó thật chẳng coi ai ra gì, quá kiêu ngạo, cô ta chỉ là kẻ mà nhà họ Hạng vứt bỏ, có tư cách gì mà ngạo mạn." Phó Hâm Ưu phàn nàn.
"Mẹ có theo dõi cuộc họp này của con, mẹ cũng muốn xem trước phong thái của con khi làm phu nhân tổng thống một chút, nhưng mẹ phát hiện, con mới thật sự là ngang ngược đấy." Bà Lan Ninh cười nói.
"Mẹ." Phó Hâm Ưu nũng nịu gọi một tiếng.
"Nếu không phải cô ta nhắc nhở con thì lần này con đã phạm phải sai lầm lớn rồi." Bà Lan Ninh tiếp tục mỉm cười nói.
Sắc mặt Phó Hâm Ưu lập tức tái nhợt, không hiểu nhìn bà Lan Ninh, càng cảm thấy tủi thân: "Mẹ cũng giúp đỡ cô ta?"
"Con bé ngốc này, đương nhiên mẹ phải giúp đỡ con chứ, mạnh mẽ thật sự không phải thể hiện từ hành vi bá đạo, vì bá đạo và ngang ngược tùy hứng chỉ cách nhau một ranh giới rất mơ hồ, hãy coi mọi việc nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, ung dung, bình tĩnh thì không biến sắc đã có thể khống chế đối phương rồi, lại còn phán đoán được lời nói, việc làm của người khác, ngược lại kích động, giận dữ, nóng nảy, đố kỵ, khổ sở sẽ chỉ làm cho bản thân suy nghĩ thiếu lý trí mà thôi." Bà Lan Ninh ân cần khuyên bảo.
"Con không vĩ đại như mẹ được."
"Nhưng cô ta lại làm được, so về tuổi tác, con còn lớn hơn cô ta mấy tháng đấy?" Bà Lan Ninh dịu dàng nói.
Phó Hâm Ưu nắm chặt nắm đấm, mắt đỏ lên, bịu môi nhìn bà Lan Ninh.
Bà Lan Ninh mỉm cười hiền lành: "Cô ta đã từng là vợ cũ của tổng thống, con lại là phu nhân tổng thống tương lai, con có thể học được rất nhiều điều từ trên người cô ta, nhưng cô ta không có tương lai, mà tương lai của con là vô hạn. Bây giờ phải nhẫn nhịn thì tương lai mới tươi sáng."
"Nhưng mà con không thích cô ta, rất không thích cô ta, con không muốn cô ta làm ở Bộ ngoại giao."
"Muốn để cô ta đi, đương nhiên có cách, nhưng con hãy nhớ, phải giữ cho hai tay sạch sẽ thì con mới có thể vĩnh viễn đứng ở thế bất bại, không muốn nhìn thấy cô ta, muốn cô ta đi, không phải chỉ có mình con, con phải biết lợi dụng người khác một cách hợp lý, cố gắng để bản thân không bị liên lụy, con hiểu chưa?"
"Mẹ, con đã hiểu, con biết nên làm như thế nào." Ánh mắt Phó Hâm Ưu lóe lên ánh sáng hung ác.
Bà Lan Ninh khẽ cốc nhẹ đầu cô ta một cái: "Nhớ thu sự sắc sảo của bản thân lại, khi nên bộc lộ mới bộc lộ, như vậy mới đủ để khiến người ta rung động."
"Hi hi hi, con biết rồi, vậy con đi mẹ nhé."
"Ừ." Bà Lan Ninh đáp, ấn máy điện thoại bàn, nhẹ nhàng nói: "Tát Sa, bảo Mục Uyển đến phòng làm việc của tôi một chút."
"Dạ, vâng, tôi sẽ làm ngay." Dứt lời, Tát Sa đi tới chỗ Mục Uyển.
Mục Uyển đang đọc sách, tâm trạng cũng không hề bị Phó Hâm Ưu ảnh hưởng, vẫn bình thản như nước.
"Mục Uyển, bà Lan Ninh bảo cô tới để xin lỗi chuyện vừa rồi, Phó bộ trưởng Phó còn nhỏ, hơn nữa cô ấy vừa trở về nên không rõ tình hình lắm." Tát Sa nhã nhặn nói.
"Không sao, tôi hiểu mà." Mục Uyển mỉm cười, cô đi theo Tát Sa tới bên ngoài phòng làm việc của bà Lan Ninh.
Tát Sa gõ cửa.
"Mời vào." Bà Lan Ninh nói.
Tát Sa đẩy cửa ra, Mục Uyển đi vào.
Bà Lan Ninh mỉm cười quan sát sắc mặt Mục Uyển, nói: "Vốn có cơ hội đi thăm nước A, nhưng lúc đó đúng lúc tôi đi nước M công tác, nên không có cơ hội được gặp cô."
Mục Uyển cũng cười.
Bà Lan Ninh quả nhiên đúng như trong truyền thuyết, toàn thân toát lên khí chất cao quý khiến người ta khâm phục, trung thành.
Có điều phía sau vẻ nhân từ này lại ẩn giấu dã tâm mãnh liệt.
"Xem ra duyên phận cũng khá tốt." Mục Uyển vừa cười vừa nói.
"Cô muốn uống gì? Cà phê, trà sữa, trà hay là nước ngọt?" Bà Lan Ninh hỏi.
"Nước sôi để nguội là được rồi."
Bà Lan Ninh rót một cốc nước sôi để nguội đưa cho Mục Uyển: "Vừa nãy tôi có đi qua đúng lúc mọi người đang họp, những lời mà cô nói thật sự rất đúng, bình thường tôi quá nuông chiều nó nên mới khiến nó trở nên kiêu căng, bây giờ bên cạnh nó có cô nhắc nhở, tôi cảm thấy rất yên tâm."
“Cô ấy là con gái bà, bây giờ chẳng qua tuổi còn quá nhỏ, đợi mấy năm nữa, chắc chắn là hậu sinh khả úy." Mục Uyển lấy lòng nói.