Chương 1345: Em Quyết Định, Anh Nghe Lời Em
CHƯƠNG 1345: EM QUYẾT ĐỊNH, ANH NGHE LỜI EM
Nghe xong, sắc mặt rất khác thường, nhìn về phía Mục Uyển, ánh mắt càng thêm quái dị: “Tin tức có xác định không, tôi biết rồi.”
Hạng Thịnh Duật cúp điện thoại, Mục Uyển nhìn biểu tình của anh rất nghiêm trọng, tâm tình cũng trầm xuống theo: “Sao vậy, việc rất nghiêm trọng sao?”
Hạng Thịnh Duật do dự, suy tư, nhìn ánh mắt của Mục Uyển, lại càng thêm thâm trầm: “Uyển Uyển, có một tin tức...”
Hạng Thịnh Duật nói tới đây rồi tạm dừng.
Mục Uyển càng thêm sốt ruột: “Rốt cuộc là việc gì, anh nói đi.”
“Có tin tức nói, con gái của bà Lan Ninh, là em.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Không thể nào.” Mục Uyển không suy nghĩ mà nói ra, cảm thấy tin tức này, rất khó tưởng tượng, cô và bà Lan Ninh có bắc cầu cũng không tới.
“Mẹ của em trước kia là nữ giúp việc của Hạng Tuyết Vi, anh cũng biết đấy, tin tức này là anh nói cho em mà.” Mục Uyển nói.
“Đúng là như vậy, nhưng anh bỏ qua một chi tiết, ban đầu nữ giúp việc đó chạy ra, lại vừa lúc ở cùng một phòng với bà Lan Ninh, sau đó nữ giúp việc đó biết đứa con của mình để lại chỗ Hạng Tuyết Vi không an toàn, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm tính mạng, liền tráo đổi đứa con của mình và đứa con của bà Lan Ninh.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển nghe Hạng Thịnh Duật nói xong, trong đầu trống rỗng.
Hạng Thịnh Duật sẽ không lừa cô, cũng không cần lừa cô, hơn nữa, bây giờ cô và Hạng Thịnh Duật ngồi trên cùng một chiếc thuyền, Hạng Thịnh Duật không cần phải dọa cô như vậy.
Nhưng, bà Lan Ninh lại là mẹ của cô, mẹ ruột của cô, như vậy quá cẩu huyết rồi.
Cô không tiếp thu được, ngây ngốc nhìn Hạng Thịnh Duật.
“Tin tức này quá sốc, anh biết em cần thời gian giảm xóc, anh cũng cần thời gian giảm xóc, anh tin bà Lan Ninh cũng vậy.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển vẫn còn ngây ngốc: “Anh nói, có thể là giả hay không?”
“Là thật hay là giả, bây giờ cũng không thể nói, chờ làm xét nghiệm xong ra kết quả gì là biết.” Hạng Thịnh Duật lý trí nói.
Mục Uyển cúi đầu, trong đầu vẫn một mảnh trỗng rỗng.
“Bây giờ chúng ta phải chuẩn bị cả hai mặt, nếu bà ta là mẹ của em vậy em sẽ làm gì? Nếu bà ta không phải là tốt nhất, chúng ta vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu, nhưng tám mươi phần trăm là phải.” Hạng Thịnh Duật ngưng trọng nói.
Mục Uyển thật sự không ngờ bà Lan Ninh lại là mẹ của cô, giống như có nỗi khổ mà không thể nói ra: “Em cần một chút thời gian tiêu hóa tin tức này, em thật sự không muốn tin.”
“Anh biết, anh cũng rất khiếp sợ, nhưng vẫn phải đối mặt, anh cho em chút thời gian, sau khi em một mình suy ngẫm lại thì hãy nói cho anh biết, quyết định của em, cũng sẽ là quyết định của anh.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển nói: “Em nghĩ một chút.”
“Được, anh ở bên trong phòng, em nghĩ xong rồi đến tìm anh.” Hạng Thịnh Duật nói, cúi đầu hôn lên trán Mục Uyển một cái rồi xoay người xuống tầng.
Mục Uyển nhìn ra phương xa, trong đầu cô vẫn quẩn quanh tin tức bà Lan Ninh là mẹ của cô.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ cảm nhận cái gọi là tình thương của mẹ, luôn nghĩ rằng mẹ cô là nữ giúp viêc kia, thì ra nữ giúp việc đó vì chính đứa con của mình, đã sớm tráo đổi cô.
Bà Lan Ninh?
Cô và bà Lan Ninh như lửa với nước, trong lúc sống còn mới biết được bà là mẹ của cô.
Giống như một bộ phim cẩu huyết, bộ phim này khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái, quá mức cẩu huyết, vậy nên cô hy vọng đó là giả.
Nhưng, sự thật chính là sự thật, vận mệnh chính là vận mệnh, nên đối mặt thì luôn phải đối mặt, nên gánh vác cũng sẽ phải gánh vác.
Cô lý trí nhớ lại những lần tiếp xúc qua lại với bà Lan Ninh, trên thực tế, ngay từ đầu mục đích của bà Lan Ninh là bảo vệ lợi ích của chính mình.
Mỗi người đều có lập trường của chính mình, sẽ bảo vệ lợi ích của riêng mình. Bọn họ phát triển cho đến ngày hôm nay, chính là bởi vì lập trường giữa hai người bất đồng, vì giữ lợi ích của riêng họ.
Cô nghĩ mình nên làm gì rồi, bèn xuống tầng.
Hạng Thịnh Duật ngồi trên ban công, cũng đang trầm tư , thấy Mục Uyển lại đây, anh đứng lên, lo lắng nhìn Mục Uyển.
Mục Uyển ngược lại rất bình tĩnh, đi đến trước mặt Hạng Thịnh Duật: “Chỉ cần giữ lại mạng là tốt rồi, nên làm gì thì làm thôi. Bà ấy nên trả giá đại giới vì chính hành động của mình, vương tử phạm pháp tội như thứ dân, không phải sao?”
“Anh lo lắng bà Lan Ninh sẽ thổi phồng việc này lên.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Bà ấy càng làm loạn lên em lại càng phải công chính, mặc kệ anh có làm chuyện gì, có người nói xin chào, cũng sẽ có người công kích anh, có lẽ em nên đối mặt, cái em có thể làm chính là giữ lại cho bà ấy một mạng.” Mục Uyển bình tĩnh nói.
Di động của Hạng Thịnh Duật vang lên, anh thấy là điện thoại nội bộ liền nghe: “Có việc gì?”
“Ông chủ, bà Lan Ninh gọi điện thoại đến, trước tiên gửi tới một tin nhắn nói biết anh chưa chết, anh không có khả năng chết, bà ta muốn phu nhân nghe điện thoại, chúng tôi cũng không có cách nào.”
Hạng Thịnh Duật hít sâu một hơi, nhìn về phía Mục Uyển: “Bà ta muốn nói chuyện điện thoại với em, em có muốn nghe hay không?”
“Sự việc rồi sẽ luôn phải giải quyết, nghe đi.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật trầm giọng nói: “Chuyển máy đi.”
Anh cúp điện thoại, tiếng chuông lại vang lên, Hạng Thịnh Duật thấy là bà Lan Ninh, nghe điện thoại.
“Mục Uyển có ở bên cạnh cậu không?” Bà Lan Ninh hỏi.
“Có.” Hạng Thịnh Duật trầm giọng nói, thanh âm vẫn như trước không lạnh không nóng.
“Tôi muốn cùng nó nói chuyện, có chuyện quan trọng muốn nói.” Bà Lan Ninh nói.
Hạng Thịnh Duật nhìn về phía Mục Uyển, đưa di động cho cô.
Mục Uyển hít sâu một hơi, nhận lấy di động của Hạng Thịnh Duật, đặt ở bên tai.
“Mục Uyển, có một chuyện, mẹ biết được tin tức, con là...con gái ruột của mẹ.” Bà Lan Ninh nói : “Mẹ vẫn luôn tìm con, không, là mẹ không biết Phó Hâm Ưu không phải con gái ruột của mẹ, gần đây mẹ mới biết được tin tức, sau khi biết được, mẹ luôn tìm con.”
“Cho nên?” Mục Uyển hỏi.
“Mẹ làm nhiều việc như vậy, chỉ vì để Phó Hâm Ưu có được danh hiệu phu nhân, nên mới nhắm vào con, nếu mẹ biết con là con gái của mẹ, mẹ chắc chắn sẽ không làm như vậy, mẹ sẽ giúp con, lúc mẹ biết con là con gái của mẹ, tuy rất kinh ngạc, sợ hãi, lo lắng, áy náy, nhưng càng nhiều hơn là sự vui vẻ, mẹ cảm thấy tự hào vì con, mong con hãy tha thứ cho mẹ, không phải mẹ không cần con, mà là trước kia mẹ không biết con gái của mình bị tráo đổi.” Bà Lan Ninh giải thích nói.
“Phải, hoặc không phải, cũng không thể dựa vào lời nói từ một bên của bà, tôi cảm thấy vẫn nên xét nghiệm quan hệ trước đã, còn có, chuyện giữa tôi và bà toàn thế giới đều biết, lần này bà ám sát Hạng Thịnh Duật và chuyện của tôi, cũng có nhân chứng vật chứng. Bà chuẩn bị xử lý như thế nào, hay là bà muốn tôi xử lý như thế nào?” Mục Uyển nói giống như giải quyết việc chung.
Bên trong ngữ khí, không có bao nhiêu phần cảm tình...
“Uyển Uyển, mẹ không biết con là con gái của mẹ, nếu mẹ biết, mẹ sẽ trợ giúp con, bây giờ mẹ cũng sẽ trợ giúp con, chúng ta không cần phải trở thành cừu nhân, cũng sẽ không trở thành kẻ thù, chúng ta có thể đứng cùng một phía.” Bà Lan Ninh mềm nhẹ nói.