Chương 618: Em Đã Chết Chưa
CHƯƠNG 618: EM ĐÃ CHẾT CHƯA
Cô nhìn thấy một người trên đầu đang có khói màu đỏ bốc lên, giơ lên hai tay, nằm úp trên mặt đất.
“Chúng ta bị mai phục rồi sao?” Lưu San hỏi.
“Có người còn nhanh hơn chúng ta.”
“Cái người ‘chết’ đó đội nón của em sao?” Lưu San liền hỏi tiếp.
Thẩm Diên Dũng ngước nhìn cô, bất lực nói: “Không phải, em nhìn kỹ vị trí hướng chín giờ, trên cây, số ba đã xác định vị trí của ba người, có thể ra lệnh cho tay bắn tỉa nổ súng rồi.”
Lưu San đưa tay ra hiệu ok cho số 3 trên cây.
Số 3 cũng đưa tay ra hiệu ok cho tay súng bắn tỉa.
Lưu San chỉ nghe được bảy tiếng ‘pằng’, cũng không biết có có xảy ra chuyện gì không, chỉ thấy xung quanh khói đỏ bốc lên và sương khói màu vàng lan tỏa.
“Tình hình sao rồi, em chết chưa?” Lưu San thắc mắc hỏi.
Thẩm Diên Dũng bất lực lắc đầu thở dài nhìn cô: “Em mà chết thì sẽ không được thưởng, sẽ không còn phần thưởng nào nữa.”
Lưu San suy nghĩ rồi nói: “Hay là anh cho em biết phần thưởng là gì trước đi, để em so sánh xem?”
“Thứ mà em rất muốn có được.” Mắt Thẩm Diên Dũng chợt lóe lên: “Đi.”
Anh kéo cô đi, Lưu San chỉ nghe được tiếng pằng, hình như là tiếng hướng theo vị trí của cô, cô liền nằm xuống không dám lên tiếng.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng côn trùng, nhìn có vẻ như bình yên vô sự, nhưng Lưu San biết lân cận có ít nhất hai mươi mấy người đang mai phục.
Cô nhìn những người ‘chết’ rồi vẫn không di chuyển, nên cô cũng không dám chuyển động.
“Sao bọn họ chết rồi mà còn chưa đi?” Lưu San thắc mắc, dùng ngôn ngữ miệng không phát ra âm thanh hỏi Thẩm Diên Dũng.
“Quy định.” Thẩm Diên Dũng trả lời ngắn gọn hai chữ.
Lưu San cũng không dám nói thêm nữa, chỉ nằm áp sát đó khoảng mười phút, cô cảm giác chân cô đang tê mỏi, nhưng lại không dám động đậy, chỉ có thể nhìn Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng mím môi không nói gì, mắt anh quan sát nhìn dò xung quanh.
Chắc là anh cũng chưa phát hiện ra kẻ địch đang trốn ở đâu.
Bọn họ có thể trốn, nhưng cô thì không được, nhưng nón của cô đang đội không phải là nón của mình, cho dù có đi ra, người chết cũng không phải là cô, đoán chắc chủ nhân của cái nón trên đầu cô chắc sẽ bị tức chết.
Cô thở dài, nếu tiếp tục trốn như vậy, chắc chắn cô sẽ nguy hiểm hơn, thời gian càng kéo càng dài thì sẽ càng bất lợi, hơn nữa trong rừng sẽ mau tối hơn bên ngoài.
Cô sờ lấy cây dao trên đùi mình, quăng qua hướng gốc cây.
Chính động tác này của cô, kéo theo rất nhiều phản ứng của những người khác.
“Nhìn hướng sáu giờ.” Thẩm Diên Dũng hạ giọng nói.
Cô nhìn cũng không nhìn, đã đưa tay ra hiệu OK.
Ngay sau đó liền nghe được bằng bằng bằng, tiếng súng liên tục nổ, và khói cũng liên tục bốc lên.
“Em chết chưa?” Lưu San có chút mơ hồ hỏi.
“Chưa.” Thẩm Diên Dũng trả lời: “Ra hiệu cho chiến sĩ của bên em nằm úp đừng động, có đội nhóm mới đến rồi.”
“Trời, bẫy vẫn chưa giăng xong đã chết nhiều người vậy rồi, mới một cây cờ đã chết nhiều người như vậy, mà tổng cộng đến năm cây cờ, sao làm được.” Lưu San lầm bầm, rồi ra hiệu cho các chiến sĩ không cử động.
Tất cả mọi người đều ẩn nấp tại chỗ bất động.
Cô nghĩ thay vì nằm đó đợi thì sốt ruột quá, chi bằng mình ngủ một giấc? Không chừng có thể đã giải quyết xong.
Lưu San nghĩ nghĩ rồi nhắm mắt lại, chỉ chốc lát, cô thật sự ngủ thiếp đi, rồi tiếp theo tiếng pằng pằng vang lên tiếp, cô trừng mắt, trước mắt cô toàn là khói của địch bốc lên: “Em chết chưa?”
“Chưa.” Thẩm Diên Dũng nhíu mày nói: “Em nằm ở đây đừng động đậy.”
“Dạ” Lưu San lại tiếp tục ủ rũ: “Sao vẫn chưa chết vậy,”
Cô lại đợi mười phút, chân cô tê cứng, lại lần nữa rơi vào bế tắc, không ai lên tiếng để phá cục diện trước mặt, dao găm của cô cũng đã quăng ra rồi, Thẩm Diên Dũng lại không biết đi đâu? Không phải đã nói trước là hai người không được cách xa nhau hơn một mét sao?
Cô cũng muốn đi theo anh.
‘Pằng pằng’, lại hai phát súng.
Lưu San quay đầu theo bản năng, hai kẻ địch cách đó không xa đang hướng đến cô đang bốc khói.
Cô cảm giác mình đã bị lộ, theo bản năng cô lăn mấy vòng, bò đi nhẹ nhàng như mèo, lúc cô chưa kịp nhìn thì đã bị ai đó ấn cô xuống đất, trong lòng cô nghĩ: tiêu đời rồi.
Nhưng người đè cô xuống không ra tay, Lưu San ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Thẩm Diên Dũng.
Anh đang ngồi xổm bên cạnh cô, chỉ vào bụi gai cách đó không xa.
Lưu San nhìn theo hướng anh chỉ thấy bụi gai, đoán chắc sẽ có gai nên cô lắc lắc đầu.
Thẩm Diên Dũng bất lực, nhắm vào hướng môi cô mà áp xuống.
Tim Lưu San đập nhanh như muốn nổ tung.
Cái anh này, lỡ như bị chiến sĩ nhìn thấy thì danh tiếng của anh còn đâu nữa, anh là người đã có vợ mà, muốn chết hay sao?
Nhưng bản thân cô lại không dám động đậy, sợ bị phát hiện.
Thẩm Diên Dũng hôn cô không ngừng, cô vừa xấu hổ, vừa bực, lại không thể làm gì được anh, anh hôn cô khoảng ba phút sau mới chịu ngưng, lại chỉ vào chỗ bụi gai, Lưu San đành bất đắc dĩ gật đầu.
Thẩm Diên Dũng mỉm cười, dùng ngôn ngữ miệng nói không ra tiếng: “Đợi anh ở đó.”
Anh lại lao ra ngoài, yểm trợ cho cô, ánh mắt của những người khác đều nhìn theo anh.
Tốc độ của Thẩm Diên Dũng rất nhanh, với lại anh di chuyển không theo quy tắc, lúc chạy lúc nhảy theo hình zic zac.
Lưu San che mặt trốn vào bụi gai, may mắn là bộ trang phục đủ dày, cho nên gai của bụi gai không đâm trúng da thịt cô, cô lại nghe tiếng bằng bằng bằng của tiếng súng, không biết Thẩm Diên Dũng đã bị hạ chưa, nhưng mà hình như nón của Thẩm Diên Dũng đội là nón của đội trưởng đội A, cho nên người chết sẽ không phải là anh.
Chốc chốc lại có tiếng súng vang lên bên tai, Lưu San nhìn đồng hồ, từ lúc Thẩm Diên Dũng lao ra đến giờ đã hơn nửa tiếng.
Cô bất giác thở dài, mười hai tiếng? Cô cảm giác hai mươi bốn tiếng còn chưa chắc đủ để thoát ra ngoài, bây giờ một cây cờ còn chưa lấy được, mà trong khi đó đã chôn chân ở đây mấy tiếng đồng hồ rồi.
Đột nhiên bên cạnh có luồng khí ẩm áp sát, Lưu San xoay qua nhìn người vừa ập đến, thấy trên trán Thẩm Diên Dũng và mũi của anh mồ hôi nhễ nhãi.
Anh đi một vòng ra ngoài mà vẫn chưa bị chết, là do anh lợi hại hay là do người của anh yếu quá.
“Sao rồi?” Lưu San lại dùng ngôn ngữ miệng không phát ra tiếng.
Thẩm Diên Dũng ra hiệu số một, rồi tay kia gạch ngang một đường ngang cổ, rồi lại ấn vào túi đeo trên eo, lại ra hiệu số hai, dùng bộ dạng đi bộ để tiến đến gần cô, hai tay ra hiệu án binh bất động.
Lưu San đã nhìn hiểu, ý của anh là: diệt được một đội, đã lấy được cờ, nhưng vẫn còn hai đội đang áp sát gần bọn họ, anh muốn cô nằm đó án binh bất động.
Lưu San nhướng mi, còn hai đội đang đến nữa, không phải sẽ loạn thành mớ hỗn hợp sao?
Nhưng mà nghĩ lại thì thấy cũng bình thường.
Cô nhớ đã có thời gian cô rất mê trò chơi rắn tham ăn, còn có đội thi đấu nữa, lúc cô vẫn là con rắn nhỏ, chỗ nào diễn ra tranh giành khốc liệt thì cô chạy đến chỗ đó, vì chỗ đó dễ dàng ăn được nhiều rắn hơn, đợi đến khi cô ăn no và trở thành rắn lớn, cô bắt đầu tránh khu vực tranh giành, một mình đi vòng ngoài từ từ ăn những cón rắn nhỏ khác.
Bây giờ thì cũng tương tự như vậy.
Trên tay mỗi đội đều có một cây cờ, nghe tiếng súng nổ, những người trên tay không có cờ cũng sẽ có tâm lý giống như lúc cô chơi trò chơi rắn tham ăn, đều muốn đến đây để ăn theo.
Lần này thì xong rồi, cô phỏng đoáng sẽ bị chôn chân ở đây thêm mấy tiếng nữa.
Cô chỉ chỉ lên trời, trời sắp tối rồi, và trong rừng vốn nhanh tối hơn, dự đoán khoảng hai tiếng nữa thì đưa tay lên cũng sẽ không còn nhìn thấy bàn tay của mình nữa.
Thẩm Diên Dũng quàng vai cô, để cô dựa vào đùi anh rồi thì thầm bên tai cô: “Ngủ đi, có anh ở đây.”