Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1140: Chạy Cái Gì​




CHƯƠNG 1140: CHẠY CÁI GÌ
Mục Uyển khép sách lại, lạnh nhạt nói: “Ở đây có view cảnh rộng hơn, em có thể ngắm nhìn nhiều phong cảnh khác nhau, cảm nhận bầu không khí khác nhau.”
Hạng Thịnh Duật vẫn nhìn cô với ánh mắt đó.
Mục Uyển bất đắc dĩ, bị anh nhìn chằm chằm như vậy, cô cảm thấy nổi da gà rồi: “Rốt cuộc anh muốn nói với em chuyện gì, con giun trong bụng anh còn không biết anh đang nghĩ gì, huống hồ là em?”
Hạng Thịnh Duật nhớ tới lời Lã Bá Vĩ đã nói: “Có hai phương thức, một là để cô ấy rời xa môi trường cô ấy cảm thấy áp lực, hai là đặt trách nhiệm và mục tiêu cho cô ấy.”
“Thật ra, em không quay về cũng không sao, đợi anh lên làm Tổng thống sẽ đón em về. Em sẽ trở thành người dưới một người trên vạn người.” Hạng Thịnh Duật tự tin nói.
Mục Uyển không hiểu ý Hạng Thịnh Duật: “Em không về thì đi đâu? Em phải đi đâu đây?”
“Em không về nước M thì chọn một đất nước nào đó mà em muốn đi, ngắm nhìn thế giới, làm một vị khách du lịch cũng tốt, thưởng thức món ngon khắp thiên hạ, đọc hết những cuốn sách hay, muốn định cư ở một quốc gia nào đó cũng không sao, anh sẽ sắp xếp giúp em.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển nhìn chằm chằm Hạng Thịnh Duật: “Nguyên nhân anh không để em về là gì?”
Hạng Thịnh Duật nhún vai: “Anh cảm thấy với năng lực của em sẽ làm ảnh hưởng anh khi quay về, cũng sẽ làm lãng phí thời gian của anh, anh chỉ muốn gấp rút thời gian trở thành Tổng thống.”
Mục Uyển quay mặt đi cười nhạo: “Tôi tự sinh tự diệt được, không cần anh tốn thời gian và sức lực trên người tôi.”
Câu cuối cùng, Mục Uyển nhìn Hạng Thịnh Duật với ánh mắt kiên định.
Hạng Thịnh Duật dựa vào ghế, nói sâu xa: “Em là phu nhân Tổng thống của anh, nếu em chết rồi, anh biết tìm phu nhân ở đâu, anh mà không quan tâm em thì trong vòng một năm em đã chết trăm ngàn lần rồi.”
Mục Uyển không cảm thấy anh sẽ lấy cô, sẽ cho cô làm phu nhân Tổng thống, đây giống như cô đang nghe một câu chuyện cười mà thôi: “Vậy tôi càng phải quay về luyện tập, không vượt qua 9981 kiếp nạn, tôi sẽ không ngồi vững vị trí phu nhân Tổng thống của anh.”
Hạng Thịnh Duật ngẫm nghĩ một lúc: “Em rất muốn quay về?”
“Nơi đó là nhà tôi.” Mục Uyển nói, khóe miệng cong lên nhưng trong mắt không hề có ý cười, rất mỉa mai.
Ngón tay Hạng Thịnh Duật gõ nhẹ lên mặt bàn: “Thật ra mẹ em rất tốt với em.”
Mục Uyển nhíu mày: “Hạng Tuyết Vi sao?”
“Người hận em không chết đi không phải mẹ ruột em, nếu không có bà ấy, em đã không sống tới giờ, sớm đã bị Hạng Tuyết Vi giết chết rồi.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển cảm thấy hôm nay Hạng Thịnh Duật rất khác thường, nói những lời khó hiểu với cô, vẻ mặt cũng kỳ quái, dáng vẻ không được tự nhiên.
“Anh xảy ra chuyện gì sao?” Mục Uyển hỏi.
“Anh có thể xảy ra chuyện gì chứ, ai có thể làm anh xảy ra chuyện chứ?” Hạng Thịnh Duật ngông cuồng nói: “Nếu anh đi hỏi thăm, có lẽ em vẫn còn nhiều người thân, em có cần không?”
“Không cần.” Mục Uyển trả lời kiên định.
Từ khi cô theo ba mẹ đến đây chưa cảm nhận được tình thân, huống hồ người thân chưa từng gặp, cho dù có chỉ sợ cũng giả vờ thôi.
“Em còn nhớ chuyện Hạng Tuyết Vi muốn dìm chết em lần trước rồi giá họa cho cậu út không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Sao hôm nay anh luôn nhắc đến Hạng Tuyết Vi vậy? Bà ta lại làm chuyện gì sao?” Mục Uyển ngờ vực.
“Ừm, tất nhiên rồi, em trở về quan sát kỹ bà ta sẽ biết, bà ta là hung thủ giết ba mẹ em, bà ta sẽ không tha cho em, em chết rồi, bà ta mới yên tâm được.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Bà ta muốn giết tôi thì cứ tới đi.” Mục Uyển không hề sợ hãi nói.
Tốc độ gõ mặt bàn của Hạng Thịnh Duật nhanh hơn, dáng vẻ buồn bực, hấp tấp.
“Hôm nay anh rất lạ.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật cười chế giễu.
Anh kỳ lạ như vậy không phải vì cô sao.
“Em tự xem mà làm đi.” Anh nói xong thì đứng dậy, đi xuống lầu.
Mục Uyển lật sách, nhưng không đọc tiếp được.
Trong đầu nhớ lại những lời Hạng Thịnh Duật vừa nói, nếu không có mẹ cô, cô đã sớm bị Hạng Tuyết Vi hại chết rồi, bà ta là hung thủ giết ba mẹ cô, sẽ không tha cho cô!!!
Cô đi xuống lầu tìm Hạng Thịnh Duật, nhưng cô không thấy anh ở phòng cô.
Cô lại không biết anh đang ở đâu?
Cô nhìn thấy Lã Bá Vĩ, vội hỏi: “Anh có thấy Hạng Thịnh Duật không, tôi có việc muốn tìm anh ta?”
“Có lẽ anh ta đang ở trong phòng.” Lã Bá Vĩ nói.
“Anh biết phòng anh ta ở đâu không?”
“Ở sát phòng cô đó.”
Mục Uyển: “…”
Bình thường, trước cửa phòng Hạng Thịnh Duật luôn có người canh gác, nhưng phòng sát bên không có mà.
Cô đi tới trước cửa phòng sát bên, gõ cửa nhưng không ai đáp lại.
Lúc cô chuẩn bị rời đi thì cửa mở ra.
Hạng Thịnh Duật mở cửa: “Em vào đi.”
Mục Uyển bước bào, ngạc nhiên nói: “Sao hôm nay phòng anh không có ai canh gác vậy, tôi còn nghĩ rằng anh không trong phòng?”
“Vì không muốn phòng mình bại lộ nên anh để bọn họ đi canh gác trên lầu rồi.” Hạng Thịnh Duật nói, anh nghĩ đến điều gì đó buồn cười nên khóe miệng cong lên.
“Vậy sao trong biệt thự anh còn sai người canh giữ phòng anh làm gì?” Mục Uyển bật thốt lên.
Hạng Thịnh Duật xoay người nhìn cô: “Mấy người này là làm công ăn lương, không cho họ tìm chút việc để làm, bọn họ sẽ không có lý tưởng.”
Mục Uyển: “…”
Hình như anh nói cũng có lý.
Cô không nói lại anh, trở lại chuyện chính: “Mẹ tôi chết thế nào?”
“Anh nhớ lúc nãy anh đã nói với em rồi.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Anh chỉ nói mẹ tôi bị Hạng Tuyết Vi hại chết, chứ không nói chết cụ thể thế nào?”
“Người chết cũng chết rồi, em còn muốn đào bới làm gì, em muốn phân tích tâm lý người chết sao?” Hạng Thịnh Duật nói rồi đi về phía phòng tắm.
“Nếu không điều tra tỉ mỉ, sao anh xác định bà ấy bị Hạng Tuyết Vi giết, còn nói bà ấy bảo vệ tôi, bảo vệ thế nào, sao anh biết được?” Mục Uyển hỏi mấy câu liên tiếp.
Hạng Thịnh Duật cởi áo.
Cô theo bản năng xoay người lại nói: “Tôi… tôi vẫn đang đến tháng.”
“Tôi chỉ đi tắm, em đang nghĩ gì vậy, liên quan gì việc em đến tháng chứ?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển: “…”
“Anh tắm trước đi, tắm xong rồi chúng ta nói chuyện sau.” Mục Uyển đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa giúp anh.
Cô ngồi trên ghế sofa, nghĩ tới nghĩ lui, có thể Hạng Thịnh Duật nói những lời này là muốn dụ cô tới đây, nói không chừng còn có một âm mưu ở phía sau.
Cô không nên dễ kích động như vậy, ít nhất phải quan sát một khoảng thời gian, cô hơi hối hận rồi, cô phải kiêng kỵ Hạng Thịnh Duật này.
Vì vậy cô dứt khoát không đợi nữa, đi ra ngoài thấy Lã Bá Vĩ đang đứng trước cửa phòng cô.
“Anh không cần tới canh đâu, cứ đi nghỉ ngơi đi, trở về nước M rồi sẽ phải chiến đấu đó.” Mục Uyển mỉm cười nói.
“Ừm, đúng lúc tôi rảnh rỗi, cô trò chuyện với Hạng Thịnh Duật xong rồi à?” Lã Bá Vĩ hỏi, ánh mắt cũng lấp lóe.
“Cũng gần xong rồi, có chuyện gì sao?”
Lã Bá Vĩ im lặng không nói gì, Hạng Thịnh Duật mở cửa, mái tóc vẫn còn ướt, chưa kịp lau khô đã đi ra ngoài, nhìn Lã Bá Vĩ với ánh mắt cảnh cáo rồi nói với Mục Uyển: “Em chạy cái gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK