Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 736: Giúp Em​




CHƯƠNG 736: GIÚP EM
Hình Thiên cũng đi về phía Cố Lăng Kiệt, không nhịn được mà hơi khẩn trương, nở nụ cười.
"Mấy ngày nữa chúng tôi sẽ đi, vất vả anh rồi." Cố Lăng Kiệt nặng nề nói.
"Cậu ấy, nói tới nói lui trông rất giống anh cả, nhưng thực tế tôi mới là anh, được chưa." Hình Thiên cười nói.
Cố Lăng Kiệt thâm thuý nhìn Hình Thiên: “Nếu tôi chết, chăm sóc cô ấy."
Hình Thiên thu lại nụ cười, quan sát Cố Lăng Kiệt: “Cậu sẽ không chết, đừng nói bậy, đại nạn không chết, ắt có phúc lớn."
Cố Lăng Kiệt do dự, cuối cùng cũng không nói gì, trở về, tiếp tục câu cá.
Hình Thiên không hiểu nhìn Cố Lăng Kiệt.
Hai người là anh em sinh đôi, nhưng anh ấy thật không hiểu được Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt yên lặng ít nói làm cho người ta tức lộn ruột.
Anh ấy đi tới bên cạnh Cố Lăng Kiệt: “Lâm Tiến được đề bạt làm Phó tổng thống. Quân khu khi trước của cậu, anh em tốt của cậu là Tô Sỹ Hào đã bị tôi điều qua đó rồi. Bên không quân cho tôi một tâm phúc, trước khi đi cậu có muốn gặp Tô Sỹ Hào không?"
Cố Lăng Kiệt lắc đầu: “Cậu ta công chính, đáng tin."
Hình Thiên nở nụ cười: “Hai người đi ra ngoài mà có chuyện gì, nhớ gọi điện thoại cho tôi, tôi vĩnh viễn là hậu thuẫn của cậu."
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía Hình Thiên, ánh mắt rất sâu, vừa nhìn về phía Bạch Nguyệt: “Tôi không thẹn với quân đội, cũng không thẹn với quốc gia. Bây giờ người duy nhất mà tôi thiếu nợ chính là cô ấy. Xin lỗi."
Hình Thiên vỗ vai Cố Lăng Kiệt: “Bây giờ tôi muốn thấy nhất là cậu và cô ấy hạnh phúc. Thế nên, cho dù cậu chết, cô ấy cũng không muốn tôi chăm sóc, nếu không cô ấy đã để tôi chăm sóc từ lâu rồi. Vì thế đừng để cho cô ấy cô độc sống tiếp, cô ấy mà như vậy, thật sự rất đáng thương."
"Có thể tôi sẽ sống không lâu." Cố Lăng Kiệt nói ra những lời mà lúc nãy không nói.
"Đừng nói bậy. Sẽ tốt thôi, đạn xuyên qua đầu mà cậu còn sống, có chuyện gì mà không qua được chứ?" Hình Thiên trầm giọng nói: “Cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện nhờ tôi chăm sóc cô ấy. Nói thật, tôi có cảm giác ngay từ đầu cô ấy đã đoạn tuyệt với tôi rồi, để cho tôi biết tôi và cô ấy là không thể nào. Tôi đã từng yêu cô ấy, nhưng bây giờ đã không còn thương, mà chỉ có thưởng thức."
Bạch Nguyệt nhắm mắt lại, nuốt nỗi khổ tâm vào trong, trong mắt đã ươn ướt, nhưng mà cô vẫn không mở mắt ra.
Cô biết Cố Lăng Kiệt vẫn luôn có tâm sự, nhưng mà anh không nói
Thì ra là anh cảm thấy mình không sống lâu nữa.
Anh nói như vậy, nhất định là anh còn có gì đó không chịu nói ra, không cho người khác phát hiện, đau cũng tự mình chịu.
Cô cảm thấy rất đau lòng.
Cố Lăng Kiệt tốt như vậy, tốt đến thế, nếu như kiếp trước làm nhiều chuyện sai trái, kiếp này đã làm nhiều chuyện tốt như thế, cũng đã trả hết rồi. Thế tại sao lại còn khiến anh đau khổ như vậy?
Chẳng phải Cổ Pháp đại sư đã nói, kết thúc chính là bắt đầu sao? Chẳng lẽ còn chưa kết thúc?
Cô không lên tiếng, bởi vì Cố Lăng Kiệt không muốn cô biết, cô sẽ giả vờ không biết gì hết.
Từng gian từng giây từng phút trôi qua, bọn họ không nói gì thêm, Cố Lăng Kiệt lại câu được thêm hai con cá, Hình Thiên giúp đỡ.
Bạch Nguyệt kéo lều vải ra, nhìn về phía Hình Thiên, khẽ mỉm cười, nho nhã lễ phép nói: “Chào anh cả."
Hình Thiên cũng khẽ mỉm cười.
"Anh cả, em muốn trước khi đi được gặp Thẩm Diên Dũng được không?" Bạch Nguyệt hỏi.
Hình Thiên gật đầu: “Muốn gặp lúc nào? Để anh sắp xếp."
"Một năm sau, anh sẽ bỏ qua cho anh ta, đúng không?" Bạch Nguyệt muốn chắc chắn.
"Tiểu Nguyệt, anh không muốn lừa em. Tình thế bây giờ rất căng thẳng, nếu như anh ta còn có dã tâm, vậy anh sẽ thành người thả hổ về rừng."
"Những chuyện mà khi trước anh ta làm, đã không thể làm Tổng thống nữa rồi, cần gì phải kiêng kị?"
"Anh ta không thể làm Tổng thống nhưng có thể làm người đứng sau. Bây giờ xuất hiện rất nhiều người, trong âm thầm đều là người của anh ta, lúc anh ta nói một câu, là có thể ủng hộ ai hay là tán thành ai."
"Nếu như anh thả anh ta, ngày nào anh ta làm phụ tá, vậy em sẽ trở lại làm phụ tá của anh. Thả anh ta đi." Bạch Nguyệt khẩn cầu.
"Anh ta là người yêu của bạn em, anh không muốn lúc đó em lại khó xử." Hình Thiên uyển chuyển từ chối.
"Chỉ cần đủ mạnh, sẽ không sợ đối phương mạnh mẽ. Nếu như không đủ mạnh, thì làm sao thự hiện được suy nghĩ trong lòng?" Cố Lăng Kiệt nói, nhìn về phía Hình Thiên.
Hình Thiên liếc nhìn Cố Lăng Kiệt: “Thế nên cậu cũng hi vọng tôi thả Thẩm Diên Dũng sao?"
Cố Lăng Kiệt gật đầu.
"Tôi biết rồi, một năm sau, tôi tìm cơ hội rồi thả anh ta." Hình Thiên thoả hiệp nói.
Có một giây, anh ấy cảm thấy mình bị bạn bè xa lánh, người thân nhất của anh cũng không giúp anh. Cười khổ một cái, cũng không sao, anh ấy làm hết thảy vốn còn một phần là vì bọn họ, cứ dựa theo những gì bọn họ muốn đi.
"Nếu như tôi có chuyện, hãy an táng tôi ở cạnh ba mẹ." Hình Thiên trầm giọng nói với Cố Lăng Kiệt.
Cái gì anh ấy cũng không muốn nói, đi về phía biệt thự.
Tâm trạng của Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt cũng không tốt, rất nặng nề.
Cô nắm tay Cố Lăng Kiệt, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Lăng Kiệt: “Em đồng ý với anh. Nếu như Thẩm Diên Dũng thật sự trở mặt, em sẽ kiên cường đứng bên cạnh Hình Thiên, dùng mạng em để bảo vệ anh ấy, bởi vì đây là chúng ta thiếu anh ấy."
Cố Lăng Kiệt gật đầu một cái, nắm chặt tay cô, cùng Bạch Nguyệt đi về biệt thự.
Tống Tâm Vân thấy Bạch Nguyệt đi vào, vui vẻ nói: “Thủ Thủ thật là dễ chăm, ôm vào trong ngực liền ngoan ngoãn ngủ. Bây giờ vẫn còn ngủ, mẹ đặt nó vào phòng các con rồi. Cái cô tên Tiểu Hạ đó đang ở cùng."
"Dạ, trong căn cứ Thủ Thủ cũng rất được hoan nghênh, mọi người ai cũng tranh nhau muốn ngủ chung với nó, nó cũng không biết, hầu như đều rất biết điều." Bạch Nguyệt giải thích.
"Vậy tối hôm nay ngủ với mẹ đi." Tống Tâm Vân vui vẻ nói.
"Buổi tối Thủ Thủ phải uống sữa hai lần, con sợ cơ thể mẹ sẽ không chịu nổi." Bạch Nguyệt nói.
"Một ngày thôi mà, có phải mỗi ngày đâu, chỉ một ngày thôi." Tống Tâm Vân đưa ra một ngón tay, cực kì muốn.
Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt nhìn nhau một cái, gật đầu.
Sau giờ cơm tối, Cố Lăng Kiệt vốn nên cùng Bạch Nguyệt đi gặp Thẩm Diên Dũng, nhưng đột nhiên, anh nói không đi.
Bạch Nguyệt cũng không biết cụ thể anh đang nghĩ gì, nhưng nếu anh không đi, nhất định là có lí do riêng.
Giữa bọn họ, sự tin tưởng này vẫn phải có.
"Vậy em đi trước, hơi xa, nên em về sẽ hơi muộn. Anh đừng chờ em, nghỉ sớm một chút." Bạch Nguyệt nói với Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt gật đầu: “Được."
Cô ngồi trên xe Hình Thiên, hơi không yên lòng về Cố Lăng Kiệt.
Cô nhớ tới mình đã đặt camera dạng lỗ kim ở nhà, không biết có còn dùng được không, hay là đã bị huỷ rồi.
Cô lấy điện thoại di động ra thử một chút, vẫn còn có thể sử dụng.
Cô lập tức tìm được Cố Lăng Kiệt.
Thấy Cố Lăng Kiệt đang dùng khăn giấy lau gì đó, sau đó anh cầm khăn giấy đi về phía phòng vệ sinh.
Cô quay lại nhìn, một lần lại một lần, tay cũng phát run, trong đầu có cảm giác muốn hôn mê.
Không trách được, anh vốn nói là phải đi cùng cô nhưng đột nhiên lại đổi ý, thì ra anh bị chảy máu mũi.
Cô thấy Cố Lăng Kiệt như vậy, đây hẳn không phải là lần đầu tiên anh bị chảy máu mũi, đau lòng đến sắp không thở nổi.
"Hình Thiên, em phải sớm tìm được Lã Bá Vĩ, giúp em." Bạch Nguyệt đỏ mắt nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK