Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 246: Yêu Là Hạnh Phúc​




CHƯƠNG 246: YÊU LÀ HẠNH PHÚC
“Bạch Nguyệt.”
Bạch Nguyệt đứng ngây người ở bên đường rất lâu, cho tới khi Trình Cẩm Vinh gọi cô, cô mới hồi thần lại, nhìn về phía Trình Cẩm Vinh trên xe, tư suy vẫn mang vài phần hoang mang.
Cô đang tự kiểm điểm lại từng việc mình đã làm.
Sự tin tin của con người, đến từ vô tri. Sự tự mãn của con người, cũng đến từ vô tri.
Cho cho rằng bản thân rất thông minh, thậm chí cảm thấy nói với Cố Lăng Kiệt.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Không ngờ rằng, đó lại là một âm mưu.
Là cô tự cho mình thông minh, là năng lực của cô không đủ, là cô cái gì cũng không biết, lại cho rằng bản thân có thể phân tích rõ ràng.
Tất cả hành vi trước kia, giờ xem ra, càng giống đồ ngu xuẩn.
Giãy dụa, kéo dài hơi tàn, nhưng, toàn bộ hành động đều năm trong sự khống chế của người khác.
Cô chết, cũng không sao, vốn chính là sống không vui, chết không hối.
Thế nhưng, vì sự tin tưởng mà Cố Lăng Kiệt dành cho cô, lại hại anh thân mang tiếng xấu, mạng sống gặp nguy.
Đều là lỗi của cô.
Cô không nên xuất hiện lần nữa. Tống Tâm Vân nói đúng, sau khi cô xuất hiện, chuyện xảy ra xung quanh Cố Lăng Kiệt, không có cái nào tốt đẹp cả.
Nếu cô không xuất hiện, Cố Lăng Kiệt sẽ không lại thích cô, anh tự nhiên sẽ ở bên Chu Hân Ly, con của bọn họ cũng rất nhanh sẽ tìm được.
Chu Hân Ly cũng có công trạng, nếu trước kia bọn họ đã từng qua lại, nói rõ vẫn rất hòa hợp, thu hút lẫn nhau.
Anh sẽ rất hạnh phúc, tiền đồ tương lai cũng sẽ rất thuận lợi.
Cô chính là một người không may mắn.
Trình Cẩm Vinh thấy sự khác thường của Bạch Nguyệt, đi tới trước mặt cô, cô liền đứng dậy.
“Bạch Nguyệt.” Trình Cẩm Vinh gọi một tiếng.
Bạch Nguyệt nhìn anh, nước mắt lưng tròng, dần dần lăn khỏi khóe mắt.
Cô quá áy náy, quá tự trách, cũng quá có lỗi.
“Sao vậy?” Trình Cẩm Vinh lo lắng hỏi.
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Đến mảnh đất đó xem trước đi.”
“Ừ.” Trình Cẩm Vân mở cửa ghế phụ.
Bạch Nguyệt ngồi lên, tự thắt dây an toàn cho mình.
Trình Cẩm Vinh lái xe: “Từ chỗ chúng ta qua đó mất nửa tiếng.”
“Ừ.” Bạch Nguyệt đáp một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Trình Cẩm Vinh nhìn Bạch Nguyệt: “Cô và chồng cãi nhau sao?”
Bạch Nguyệt không nói gì.
“Nếu cảm thấy đau khổ thì rời xa nhau thôi, bằng không sẽ khiến bệnh của cô nặng hơn.
Trên đời nơi nào không có cỏ non. Cuộc sống, chính là tìm một người kết bạn đồng hành, lâu ngày nảy sinh tình cảm.
Dần dần, tình yêu trước kia sẽ nhạt dần đi, cũng sẽ tiếp nhận người đồng hành cùng mình.
Trái tim con người sẽ thay đổi, tình yêu của cô không phải cũng chuyển từ trên người chồng trước sang người chồng bây giờ sao?
Cũng giống như vậy, tình yêu của cô dành cho chồng mình, cũng sẽ chuyển sang người khác, một năm sau nhìn lại vấn đề bây giờ, đã không còn là vấn đề nữa rồi.” Trình Cẩm Vinh an ủi.
Bạch Nguyệt cười khổ một tiếng.
Cả đời này của cô, cho dù cô đơn đến già, cũng sẽ không tìm đàn ông nữa.
Tình yêu của cô, đã dành tất cả cho Cố Lăng Kiệt, cho dù không thể ở bên anh, chỉ cần thấy anh hạnh phúc là được rồi.
Lúc trẻ tuổi, cô có đọc tiểu thuyết, tình yêu trong tiểu thuyst quá hoàn mỹ, lại càng làm nổi bật hiện thực tàn khốc.
Trong thực tế, bao nhiêu người yue nhau ở bên nhau, bao nhiêu người ở bên nhau là vì yêu nhau? Những người từng yêu nhau sau khi ở bên nhau, phần tình cảm này còn có thể giữ được bao lâu?
Cô rất muốn khóc, nhưng sau khi khóc có thể thay đổi gì sao? Cái gì cũng không thể thay đổi.
Nếu năm đó, Bạch Bích mang cô cùng tự sát, cô không được hàng xóm cứu sống, hoặc là, cô không thấy nhiều sự tàn nhẫn như vậy, cô sẽ chết cùng mẹ, trong lòng sẽ không tồn tại một phấn ấm áp, ít nhất, lúc chết cùng mẹ, cũng sẽ không cô đơn thế này.
Không cần giống bây giờ, không thể cầu cứu ai, mỗi ngày đềy sống không bằng chết.
Tình Cẩm Vinh thấy cảm xúc của Bạch Nguyệt vẫn không ổn, dừng lại bên đường, lo lắng nhìn cô.
Bạch Nguyệt khóc, ngày càng lớn, khóc tới mức khiến trong mắt Trình Cẩm Vinh cũng ươn ướt.
“Nếu trong lòng không thoải mái, có thể nói với tôi, sẽ tốt hơn một chút, có cần so sánh một chút, chúng ta ai thảm hơn không, có lẽ trong lòng cô sẽ thoải mái hơn một chút.” Trình Cẩm Vinh cười, khuyên cô.
Cô từng đau buồn, từng nghĩ không thông, cảm thấy cả thế giới đều có lỗi với mình.
Giờ cô đau buồn, vì cô có lỗi với Cố Lăng Kiệt.
Tất cả sai, đều là tự mình cô sai, cô trước kia không tin tưởng Cố Lăng Kiệt, nên đau buồn, cô bây giờ, vì Cố Lăng Kiệt tin cô, mà đau buồn.
Con người, đều tự mình mâu thuẫn, chờ tới khi tự mình tỉnh ngộ, đã muộn rồi, mới cảm thấy càng ảo não và tiếc nuối.
Bạch Nguyệt lấy giấy lau nước mắt: “Đến chỗ miếng đất kia thôi.”
Trình Cẩm Vinh lo lắng nhìn Bạch Nguyệt, lái xe.
Bạch Nguyệt hít sâu một hơi, rất kì lạ, vậy mà lần này cô không phát bệnh, là vì đã quyết định rồi sao?
“Tôi và tiểu Vy là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, cùng nhau lên tiểu học, trung học, đại học. Tình cảm trước lúc lên cấp 2 luôn rất tốt, lúc lên cấp 3 thì trở thành người yêu. Cô ấy muốn sau khi lên đại học thì kết hôn. Sau khi lên đại học tôi lập nghiệp, cô ấy chờ tôi 1 năm rồi lại 1 năm, tính tình tôi ngày càng kém, ngày càng kém, cho tới khi cô ấy rời đi, một câu để lại cho tôi cũng không có.” Trình Cẩm Vinh nhới lại, nói.
“Xem ra, cô ấy không phải thật sự muốn rời xa anh, chỉ là hy vọng anh quan tâm cô ấy hơn một chút, vì cô ấy mà thay đổi một chút.” Bạch Nguyệt suy đoán.
“Tôi không thay đổi, vì một lần say rượu, tôi và cấp dưới nảy sinh quan hệ, cấp dưới của tôi lại là bạn thân của tiểu Vy, tự nhiên sẽ ở bên tôi. Tôi đã tận lực đè nén tính khí của mình, sau khi nói chuyện với cô lần đó, tôi mới biết trước kia tôi đối xử không tốt với tiểu Vy thế nào.”
“Cô ấy luôn chờ anh, vì thế anh muốn quay đầu rồi?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Đúng, tôi muốn quay đầu rồi, thế nên mới đề nghị chia tay với Dương Ly.”
Bạch Nguyệt rũ mắt, nhìn về phương xa.
Trong tiểu thuyết, nam chính sẽ giữ mình trong sạch, cho dù có hiểu lầm với nữ chính, cuối cùng cũng sẽ về bên nữ chính, hạnh phúc bên nhau.
Thế nhưng trên thực tế, nam chính sẽ cùng người phụ nữ khác phát sinh quan hệ, chờ nam chính tỉnh ngộ, nữ chính đã bị mưu sát rồi.
“Tôi nhất định sẽ giúp anh tìm ra hung thủ, chờ sau khi xác định ở miếng đất kia đào ra đạn dược quân sự, tôi liền cùng anh đến cục cảnh sát.” Bạch Nguyệt hứa.
Tô Khánh Nam cho cô thời gian 1 tuần, còn tiểu Vy bên này, nhiều nhất cô chỉ cần 3 ngày là đủ rồi.
Đã từng nói ra, cô không muốn mỗi lời hứa của mình đều trở thành thất hứa.
Nửa tiếng sau, bọn họ tới gần miếng đất kia.
Xung quanh bị binh lính đóng quân, không để người khác lại dần.
Trình Cẩm Vinh tìm một người dân gần đó, đưa qua một điếu thuốc: “Anh gì ơi, nơi này vì sao lại có nhiều binh lính thế?”
“Bọn họ nửa đêm tới, ở trong đó tìm thấy rất nhiều đạn dược, rất khủng bố, vậy mà lại ở gần thôn chúng tôi, chúng tôi người ở đây cũng không biết gì.” Người đó nói.
Bạch Nguyệt xác nhận rồi, có lẽ trong lòng sớm đã nhận định đáp án này, vì thế, cô bây giờ, nhiều hơn một phần bình tĩnh: “Chúng ta đi thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK