Chương 351: Chẳng Trách Tiểu Bạch Không Cần Anh
CHƯƠNG 351: CHẲNG TRÁCH TIỂU BẠCH KHÔNG CẦN ANH
“Tiểu Niệm, câu này của Cố Lăng Kiệt có ý gì?” Lưu San khó hiểu hỏi.
Trần Niệm lắc đầu.
Cố Lăng Kiệt quá trầm mặc , quả thực cô không nhìn ra.
“Hiện tại điều quan trọng nhất không phải là đi suy đoán câu nói của Cố Lăng Kiệt có ý gì mà là phải tính bước thứ hai.” Trần Niệm lý trí nói.
Lưu San lấy lại tinh thần, cô ấy vội vàng tìm Alan.
May quá, Alan vẫn đang ngồi ở chỗ cũ .
Anh ta đứng dậy, bước đến chỗ Trần Niệm rồi dịu dàng mời: “Tôi có thể mời em cùng ăn khuya không?”
Lưu San nhìn về phía Trần Niệm.
Trần Niệm gật đầu.
Alan cười: “Vinh hạnh của tôi.”
Anh ta bước đến phía trước, Lưu San kéo Trần Niệm qua, lúc sắp đến cửa, Tô Khánh Nam cản trước mặt Trần Niệm: “Cùng nhau ăn khuya?”
“Ngại quá, người đẹp có hẹn rồi.” Lưu San đáp thay Trần Niệm rồi đẩy Tô Khánh Nam ra.
Tô Khánh Nam nheo mắt nhìn bóng lưng của Trần Niệm, anh ta càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, dường như cô chính là Bạch Nguyệt, nếu không thì sao trên thế giới có thể có người có bóng lưng giống như vậy được, giọng nói của hai người giống nhau, tính cách cũng giống nhau.
Anh ta phải điều tra rõ.
*
Alan ở trong khách sạn này, họ không lái xe ra ngoài mà trực tiếp đến nhà ăn của khách sạn.
“Em thích ăn gì?” Alan hỏi Trần Niệm, anh ta đưa thực đơn cho cô.
Trần Niệm lại đưa thực đơn cho Lưu San: “Cậu gọi đi.”
Alan uống một ngụm trà, anh ta nhìn Trần Niệm rồi hỏi: “Giờ tôi có thể có số điện thoại của em không?”
“Anh Alan đã từng nghĩ bức tranh “Thiếu nữ trong mộng” có thể bán với giá cao như vậy chưa?” Trần Niệm dời đề tài.
“Ha ha.” Alan dịu dàng cười: “Tôi sớm đã đoán được, họ đều là người nước A, chắc hẳn điều họ muốn là hợp tác với Mạc Tuyết ở nước A.”
“Vậy thì anh nên biết rằng mục đích chúng tôi ăn cơm với anh nhỉ.” Trần Niệm nói thẳng.
Alan cười to hơn: “Em thẳng thắn vậy ư?”
“Tôi chỉ cảm thấy không cần phải giả vờ trước mặt người thông minh, như vậy chỉ thể hiện sự giả dối. Khi bản thân giả dối thì chỉ như tên hề nhảy nhót trước mặt người khác, nếu anh Alan có thể giúp đỡ thì tôi mời bữa cơm này, nếu anh Alan không thể giúp đỡ thì cũng là bình thường.” Trần Niệm trực tiếp bảo.
“Tôi vẫn có thể sắp xếp cho hai người và Stephen gặp nhau.” Alan sảng khoái đáp.
Trần Niệm cũng lộ nụ cười, cô bưng tách trà trên tay lên rồi cụng với Alan: “Tôi lấy trà thay rượu mời anh.”
“Đáp lễ cho cô công chúa xinh đẹp của tôi.” Alan cầm ly rượu lên với khí chất cao quý bẩm sinh của hoàng tộc nước Anh, anh ta uống một ngụm rồi đặt tách trà xuống: “Không biết tôi có may mắn có được cách liên hệ với em không, đương nhiên, nếu em không muốn thì cũng không sao, không ảnh hưởng đến chuyện tôi giúp em đâu.”
Hai tay Lưu San chống cằm, cô ấy ngắm nhìn Alan rồi phụ họa: “Tiểu Niệm, cậu cho anh ta đi.”
Trần Niệm suy nghĩ ba giây rồi nhẹ giọng hỏi: “Lí do anh Alan không kết hôn là gì?”
“Nếu tôi nói là chưa gặp được người thích hợp thì nhất định em sẽ cảm thấy câu trả lời của tôi rất khó tin, tôi từng có bốn người bạn gái, người thứ nhất là bạn cấp ba của tôi, sau khi tốt nghiệp đại học, vì xa nhau thời gian dài, tình cảm nhạt đi nên tất nhiên phải chia tay.
Người bạn gái thứ hai là yêu lúc học đại học, qua lại ba năm, phát hiện tính cách không hợp nên chia tay.
Tôi rất thích người bạn gái thứ ba, qua lại hai năm nhưng vì sự khác biệt quan niệm sống, lâu dần, mâu thuẫn khiến toàn bộ cuộc sống rất mệt mỏi nên chia tay.
Người bạn gái thứ tư là do trưởng bối giới thiệu, tôi vẫn không có cảm giác gì với cô ấy vậy nên không muốn bị trói buộc, tôi vẫn muốn tìm cô gái mình thích.” Alan giải thích.
“Tuy bạn gái hơi nhiều một chút nhưng nghe thì rất thành khẩn.” Lưu San nói với Trần Niệm.
Trần Niệm khẽ mỉm cười: “Anh Alan là một người rất coi trọng sự hoàn mỹ, có yêu cầu cực kỳ cao với nửa kia, suy nghĩ của gia tộc vô cùng quan trọng với anh, anh là người đàn ông lúc nào cũng phát huy sức quyến rũ.”
“Em nói rất đúng, là vậy đấy. Nhưng nếu đối phương khiến tôi đủ thích thì tôi sẽ thuyết phục người nhà mình, tôi cũng có lòng tin và năng lực thuyết phục người nhà của tôi.” Alan khẳng định.
Lưu San thấy Trần Niệm và Alan trò chuyện vui vẻ, cô cười gian xảo: “Tiểu Niệm, mình nhớ ra mình còn chuyện vô cùng quan trọng phải làm nên xin lỗi vì không tiếp chuyện được, hai người trò chuyện nhé, anh Alan, hãy nhớ đưa Tiểu Niệm của chúng tôi về nha.”
Lưu San không đợi Trần Niệm trả lời mà đã xách túi rời đi.
Cô ấy vừa đi, Trần Niệm cũng cảm thấy bầu không khí trở nên vô cùng lúng túng.
Cô đưa thực đơn cho Alan: “Nếu đã do tôi mời thì nên để anh Alan gọi món trước.”
Lưu San ở cửa nghe thấy câu này thì hết sức vui mừng.
Nếu giữa Trần Niệm và Alan có thể thuận lợi nảy sinh quan hệ là tốt nhất.
Lưu San mới chuẩn bị đi thì nhìn thấy Cố Lăng Kiệt bước ra từ trong ghế lô đối diện.
Cô nhìn thấy thái độ lúc sáng của Cố Lăng Kiệt là tức giận, hai tay cô ấy ôm ngực, đắc ý bước tới phía trước rồi chế nhạo: “Có phải anh cảm thấy ngoài mình ra thì Tiểu Bạch của chúng tôi không có người đàn ông nào đúng không, ngại quá Cố Lăng Kiệt à, anh đã đánh giá cao bản thân, giờ Tiểu Bạch và ngài Alan đang hẹn hò rất tốt.”
Cố Lăng Kiệt không nhìn Lưu San mà lạnh giọng nói: “Nếu cô ấy là Bạch Nguyệt thì càng không hẹn hò với người đàn ông khác.”
“Tiểu Bạch nhà tôi tính cách tốt, xinh đẹp, dựa vào đâu mà không thể hẹn hò với đàn ông, hay là Cố Lăng Kiệt anh tự đánh giá cao mình, cảm thấy ngoài anh thì Tiểu Bạch nhà tôi sẽ không thích người khác? Cố Lăng Kiệt anh đối xử với Tiểu Bạch nhà tôi tệ như vậy, cậu ấy vẫn thích anh mới lạ.” Lưu San tức giận đáp.
“Nếu cô ấy hẹn hò với người đàn ông khác thì cũng không đáng được tôi thích.” Cố Lăng Kiệt hờ hững nói.
“Vậy nên anh mau chóng quên Tiểu Bạch nhà chúng tôi đi, lấy người vợ khác. Tiểu Bạch nhà tôi xui xẻo khi bị anh nhớ nhung, anh biết rõ tôi là bạn thân nhất của Bạch Nguyệt mà vẫn đối xử với tôi bằng thái độ này, xem ra anh cũng chẳng thích Tiểu Bạch của chúng tôi bao nhiêu.” Lưu San châm biếm rồi bước tới thang máy.
Trong lòng Cố Lăng Kiệt bực bội, chân mày nhíu lại, anh đi tới thang máy khác.
Điện thoại của anh vang lên.
Anh nhìn thấy là Trương Tinh Vũ gọi: “Có chuyện gì không?”“Tổng giám đốc Cố, cuối cùng tôi cũng tra ra rồi, tôi luôn cảm thấy mấy người của cô nhi viện hơi kỳ lạ nên cố ý điều tra những đứa trẻ trong cô nhi viện được nhận nuôi lúc trước.”
Có một đứa trẻ được nhận nuôi năm trước nói rằng cậu bé đã sống ở cô nhi viện năm năm, không hề quen Trần Niệm nào, chắc hẳn năm ngoái Trần Niệm mới tới cô nhi viện. Lý lịch của cô ấy là giả.
Tôi cũng đã đến trường đại học trên lý lịch của Trần Niệm, tìm một bạn cùng lớp của cô ấy, người này nói quả thực trong lớp họ có một người tên Trần Niệm, tôi xem ảnh tốt nghiệp người này cung cấp, Trần Niệm trên ảnh và Trần Niệm ở cô nhi viện không phải cùng một người.” Trương Tinh Vũ báo cáo.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!