Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 275: Em Yêu Anh​




Bạch Nguyệt mua quần bò, mũ lưỡi chai, một bộ đồ thể thao có mũ màu đen ở chợ, lại thuê một phòng ở khách sạn gần đó.
Cô vào phòng tắm rửa, thay quần áo mới, đội mũ lưỡi trai lên, lại chụp thêm mũ của bộ đồ thể thao, từ đầu đến chân kín mít.
Cố tình không cầm theo đồ quý trọng, chỉ cầm theo thẻ phòng và 2 triệu tiền mặt.
Không lái xe, ra ngoài, bắt taxi, đè thấp giọng nói: “Đến biệt uyển Lam Thiên.”
Từ chỗ cô ở đến biệt uyển Lam Thiên hết 40 phút, lúc đến nơi, Cố Lăng Kiệt vẫn chưa tới.
Cô đứng ở cửa chờ khoảng nửa tiếng, một chiếc xe Hummer màu đen chạy tới.
Cố Lăng Kiệt dừng xe trước mặt cô, xuống xe.
Một mình anh đến.
“Tiểu Nguyệt, sao vậy?” Cố Lăng Kiệt lo lắng hỏi, đánh giá sắc mặt cô.
“Vào trong rồi nói.” Bạch Nguyệt hất cằm về phía căn nhà.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Cố Lăng Kiệt mở cửa.
Bạch Nguyệt đi vào, hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào Cố Lăng Kiệt: “Có một chuyện, tôi muốn nhờ anh giúp đỡ, nếu anh đồng ý…”
Bạch Nguyệt ngừng một chút.
Cô thật sự không ngờ rằng, cô cao ngạo như vậy, sẽ có một ngày, lấy bản thân để trao đổi. Lời phía sau, khó lòng nói ra.
“Nếu anh đồng ý?” Cố Lăng Kiệt nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Cô rũ mắt, nghĩ tới an nguy của Lưu San.
Cả đời này của cô bị hủy rồi, cũng không còn sống được bao lâu, dù sao cũng phải bảo toàn lại một người chứ.
Lại nói… đối với Cố Lăng Kiệt, Bạch Nguyệt… có tình cảm.
Cô kiên định quyết tâm, ngẩng đầu, nhìn thằng vào Cố Lăng Kiệt: “Nếu anh đồng ý, tôi sẽ là tình nhân của anh, thời gian là 3 tháng, tôi nhớ từng đồng ý làm trắc nghiệm tâm lý cho binh lính của anh, 3 tháng cũng vừa đẹp.”
Cố Lăng Kiệt nhấc cằm cô lên.
Bạch Nguyệt không động đậy, căng thẳng nín thở.
Anh chạm nhẹ lên bờ môi cô, lưu luyến mà thâm tình nhìn cô: “Cho dù không có điều kiện, em bảo anh làm, cho dù là chuyện gì, anh cũng sẽ làm.”
Trong lòng Bạch Nguyệt rung động, trái tim run rẩy.
Khó trách bản thân Bạch Nguyệt yêu anh, quả thật, người đàn ông này rất có mị lực.
Chỉ là, cô là kẻ đen đủi.
Dường như, lại hại anh rồi.
Bạch Nguyệt nghiêm túc gỡ tay Cố Lăng Kiệt ra: “Anh nghe xong chuyện của tôi, rồi nghĩ kĩ lại xem, rốt cuộc có muốn giúp hay không.”
“Nói đi, muốn anh làm gì?” Ngữ khí của anh rất kiên định, dường như cho dù cô nói chuyện gì anh cũng sẽ đồng ý.
Chuyện lần này, sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của anh.
Đột nhiên, cô không muốn nói nữa.
Lưu San, Cố Lăng Kiệt, đều là người mà cô muốn bảo vệ.
Nhưng dường như, vì một người trong đó, cô lại hại người còn lại.
Cô phải nghĩ lại đã.
Bạch Nguyệt xoay mặt đi.
Cố Lăng Kiệt xoay mặt cô lại, khiến cô đối diện với anh.
Ánh mắt anh kiên định nhìn vào cô: “Tin tưởng anh.”
Tin tưởng anh!
Cố Lăng Kiệt lớn mạnh như thế, anh có dũng có mưu có trách nhiệm, cô tin anh, chỉ là, có chút tư tâm và không nỡ, khiến cô không muốn anh mạo hiểm.
Nhưng Lưu San…
Người bạn duy nhất của cô, cô lại không thể nhẫn tâm.
“Cố Lăng Kiệt, nếu anh đắc tội người của tổng thống, thì sẽ ra sao?” Bạch Nguyệt thăm dò hỏi.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt khẽ động, thâm thúy nhìn cô.
Anh quá hiểu tính cách của cô, cô đang thăm dò anh, giống như lúc anh ở trong tù vậy, thăm dò anh, có thể được thả ra hay không.
Anh khẳng định, chuyện mà cô muốn nói có liên quan đến tổng thống.
“Chả sao cả, không quá quan trọng.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt có hy vọng, nhưng lại không quá yên tâm, thăm dò lần nữa: “Anh khẳng định ông ta sẽ không gây khó khăn cho anh?”
“Tổng thống có ý giúp con ông ta tiếp nhận vị trí tổng thống, một người trẻ tuổi chưa đủ lông cánh, nhậm chức chỉ có thể nghe mọi người chỉ trích. Với địa vị của anh, ông ta không dám động vào anh.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Nếu anh ta đủ long đủ cánh thì sao?” Bạch Nguyệt lo lắng.
“Tổng thống 4 năm bầu một lần. Anh hứa với em, tổng thống 4 năm sau, chính là anh, anh đứng ở đỉnh cao nhất, sẽ không có ai có thể rung chuyển địa vị của anh.” Cố Lăng Kiệt hứa hẹn.
Mắt Bạch Nguyệt mờ đi, khẽ mỉm cười.
Bốn năm sau, có lẽ cô đã không còn trên đời này nữa rồi.
Anh vì cô, hy sinh nhiều như vậy, cô lại không thể bên anh mãi mãi, 3 tháng, sợ rằng chính là thời gian lâu nhất có thể.
Cô cảm thấy không đáng cho Cố Lăng Kiệt, vì thế thương tiếc cho anh.
Cô kiễng mũi chân, hôn nhẹ lên môi anh, nhắm mắt lại.
Cố Lăng Kiệt cúi xuống nhìn cô.
Làn mi cô khẽ run, giống như lông vũ, trêu chọc trái tim anh.
Cố Lăng Kiệt ôm lấy eo cô, kéo cô sát vào thân mình, ôm càng chặt hơn.
Cuối cùng anh cũng đợi được cô, trời mới biết những ngày cô không ở bên cạnh, anh đã sống thế nào.
Anh dường như cả ngày đều trong trạng thái phát cuồng, mỗi ngày đều không thể khống chế cảm xúc của mình, trái tim như có tảng đá đè nặng, nửa đêm tỉnh giấc, cũng là đau đớn mà tỉnh.
Anh nhớ nhung, nhung nhớ, nhớ tới không thể khống chế, chạy tới bên cạnh cô, hận không thể mở lòng cô ra, xem rõ trái tim cô, sau đó chỉ vào trái tim cô mà nói: Nhìn đi đi, em yêu anh.
Cố Lăng Kiệt cũng nhắm mắt lại, hôn sâu hơn, cẩn thận nhẹ nhàng, giống như đang che chở trân bảo, khác hẳn với đêm hôm đó, anh dịu dàng như muốn hòa làm một với cô.
Không biết là ai bắt đầu trước.
Hai người xoay mình, dây dưa, Cố Lăng Kiệt mở điều hòa.
Quần áo của anh dường như là do cô cởi xuống.
Anh cũng cởi xuống quần áo của cô, đặt cô lên sofa.
Một giây khi anh muốn cô, cô căng thẳng, nắm chặt lấy cánh tay anh, nhìn sâu vào đôi mắt đen như mực của anh.
Anh cũng nhìn cô.
Cô nhìn thấy bản thân trong mắt anh, có chút bối rối và hoảng sợ.
Cô làm như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai?
Là cứu rỗi hay là kiếp số?
Là bù đắp hay hãm sâu?
Cô, không biết, vì thế, nên sợ hãi.
Lúc hôn cô, Cố Lăng Kiệt rất nhẹ nhàng. Lúc đi vào, lại rất dùng sức, giống như ấn tượng mà anh để lại cho người khác, mạnh mẽ quyết đoán.
Đau đớn và vui sướng đến tận cùng, sự kết hợp nguyên thủy trở thành phương thức đẹp đẽ nhất.
Không còn cảm thấy đau đớn, cũng không còn suy nghĩ linh tinh nữa.
Những ngày cô và anh ở bên nhau đang quý nhường nào, mỗi ngày trôi qua, liền ít đi 1 ngày.
Cô, muốn biểu hiện ra vẻ đẹp nhất của mình ở trước mặt anh, cho dù chết rồi, cũng không nuối tiếc.
Lúc cô lên đỉnh, ôm chặt lấy anh, úp mặt vào bờ vai anh.
Ôm anh, kéo gần khoảng cách giữa hai trái tim, khiến đối phương không thấy vẻ mặt của mình.
Nước mắt Bạch Nguyệt không nhịn được mà rơi xuống.
Cô không nỡ rời xa Cố Lăng Kiệt.
Lúc Bạch Nguyệt đang tự thôi miên chính mình, thực ra, cũng tự thôi miên tình cảm bản thân dành cho Cố Lăng Kiệt, cũng nên khóa kín ký ức của mình, khiến bản thân trở nên càng lạnh lùng, chỉ còn là một công cụ hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
Là cô, từ đầu đến cuối đều chưa từng nỡ lòng rời xa Cố Lăng Kiệt sao?
Thế cho nên… không nỡ khóa kín ký ức của mình.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK