Chương 1145: Tôi Không Để Ý, Cũng Không Care
CHƯƠNG 1145: TÔI KHÔNG ĐỂ Ý, CŨNG KHÔNG CARE
"Bên cạnh Bobby quá nguy hiểm, cô ấy vẫn là một đứa bé." Mục Uyển bật thốt lên.
Hạng Thịnh Duật mỉm cười: "Anh sẽ bảo Bobby không nhận cô ấy."
Mục Uyển nhăn mày: "Cô bé kia rất đáng thương, từ nhỏ không cha không mẹ bị đưa đi huấn luyện, dãi nắng dầm mưa, tính cách đơn thuần, cái tuổi này vốn phải là tuổi đi học. "
"Muốn anh sắp xếp?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
"Sau khi trở về nước M, tôi tìm cơ hội gặp cô ấy một chút, cảm ơn." Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày, nhìn pháo hoa cách đó, đăm chiêu nói hai chữ: "Phụ nữ..."
Sau khi ăn xong, thời gian còn sớm, Hạng Thịnh Duật mang theo cô đi lên lầu sáu.
Một nhóm họa sĩ vẽ manga tập trung ở trong hội trường rất lớn, tụm năm tụm ba tụ hợp.
Có người nhìn thấy Hạng Thịnh Duật đi đến, cung kính hô lên: "Anh Hạng."
Tất cả mọi người đều đứng lên hô: "Anh Hạng."
"Thương lượng thế nào rồi? Xem các ngươi trò chuyện rất sôi nổi." Hạng Thịnh Duật nói xong ngồi xuống ghế chủ.
"Lần này anh Hạng bố trí giải thưởng cao tới ba tỷ, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để làm ra một tác phẩm tốt nhất." Hội trưởng hội tranh manga nói.
"Lần này tôi sẽ hợp tác với một kênh, tài nguyên đầy đủ, chỉ cần tác phẩm của các người không phải là loại bán đầy phố thì đều có thể kiếm được tiền." Hạng Thịnh Duật nói.
"Cảm ơn sự ủng hộ của tổng giám đốc Hạng đối với nền tranh manga của nước ta."
"Sau này tác phẩm của các người cũng sẽ được sửa đổi trở thành Anime, điện ảnh, phim truyền hình, mọi người hãy cố gắng." Hạng Thịnh Duật nói, tầm mắt đặt trên người Mục Uyển: "Nghe nói em rất có hứng thú với tranh manga, có dám thi đấu cùng không?"
"Cái gì?" Mục Uyển không nghĩ tới Hạng Thịnh Duật hỏi thẳng vấn đề này trước mặt mọi người.
Trước kết hôn, cô rất thích tranh manga, còn có kênh riêng, bình thường còn kiêm chức viết thêm lời, nhưng sau khi cô gả cho Hình Thiên thì không còn đụng đến manga nữa.
Cô từng nghĩ sẽ vẽ lại, nhưng quá nhiều chuyện hơn nữa đã năm năm không đụng tới bây giờ đã có rất nhiều họa sĩ mới, đã lâu không vẽ cũng giống như ngôn ngữ sẽ cảm thấy xa lạ, đặc biệt là linh cảm và cảm giác tay.
Cô theo bản năng lắc đầu: "Em chỉ là cảm thấy hứng thú, nhưng không dám thi thố đâu."
"Cái gì mà không dám thi thố? Chẳng phải lúc trước em từng được đăng báo sao? Anh còn thấy lượng tiêu thụ lúc đó được xếp trên top mười, chắc hẳn đủ tư cách thi rồi nhỉ?" Hạng Thịnh Duật nói, khóe môi cong lên.
Hôm nay anh lại để cho cô thấy một chuyện bất ngờ khác.
Anh lại xem manga của cô, quả thật cô đã từng lọt vào vị trí trên top mười, đó là chuyện tình yêu của cô và Lục Bác Lâm đã được tô điểm, một thiếu nữ lạc quan yêu đời cứu vớt một chàng thiếu niên sa sút. Nhưng mà sau đó, cô bị Lục Bác Lâm phản bội, thế nên không tiếp tục câu chuyện kia nữa rồi.
"Phu nhân, cô cùng vẽ đi. Cứ xem như là sở thích thì được rồi." Hội trưởng hội tranh manga ngỏ lời mời.
Mục Uyển mỉm cười nói: "Nếu tôi muốn tham gia, thì làm âm thầm thôi, nếu không không đạt được giải thì mất mặt lắm."
"Ha ha ha, phu nhân nói đùa rồi, chắc chắn phu nhân vẽ rất tốt." Hội trưởng hội tranh manga khen ngợi nói.
"Được thôi, nếu cô ấy đã đáp ứng tham gia thì nhất định sẽ tham gia, có điều, là bản manga nào nói không chừng sau này chúng ta sẽ biết. Các người trao đổi tiếp đi, tôi và cô ấy đi đến lầu chín xem các bạn nhỏ biểu diễn." Hạng Thịnh Duật đứng lên đến, nắm chặt tay Mục Uyển đi ra ngoài.
"Tôi không vẽ." Mục Uyển khẽ nói.
"Không phải lúc nãy em nói sẽ lén tham gia sao? Nếu không vẽ sẽ không tốt lắm đâu." Hạng Thịnh Duật không có giảm bớt âm lượng.
Mục Uyển không hiểu tại sao anh lại bắt buộc cô vẽ manga chứ?
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng: "Anh mới mở một công ty manga, giao cho cấp dưới quản lý, anh không can thiệp vào. Vì vậy, mấy chuyện xét thưởng, đa phần là sẽ nhìn vào số lượng fans hâm mộ, chỉ cần em vượt lên top mười, phần đóng gói, xuất bản, chuỗi rạp chiếu phim, anh đều làm giúp em. Đến lúc đó về phần diễn viên, có thể mời Lý Thần Quang của nước A đến diễn, để em có thể tiếp xúc thân mật với anh ta, không phải em rất thích anh ta sao?"
Cấu tứ cảnh tượng tương lai mà Hạng Thịnh Duật vẽ ra ngược lại rất không tệ.
Bản thân cô rất thích vẽ manga, trong lòng đã hơi rục rịch.
"Anh không can thiệp xét thưởng?" Mục Uyển không yên tâm hỏi.
"Là một công ty manga, anh chỉ là nâng đỡ sự nghiệp manga của nước mình, đối với anh mà nói nhỏ nhoi đến nỗi căn bản không quản, đưa cho cấp dưới Sở Nguyên làm là được rồi. Nhưng chỉ cần em đứng trên top mười em nói với anh, đóng gói hậu kỳ anh đã đáp ứng với em anh nhất định sẽ làm được. Hơn nữa còn làm lớn, đưa em lên vị trí hàng đầu của nghệ sĩ vẽ manga." Hạng Thịnh Duật bảo đảm nói.
Nghệ sĩ vẽ manga hàng đầu cô không dám nhận.
"Chỉ có năng lực kia mới sẽ không bị nghi ngờ, đường về sau mới rộng mở hơn." Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nhún vai: "Vậy phải xem vận mệnh của em, đi xem bạn nhỏ biểu diễn thôi, bọn nhóc tập lâu như vậy chính là muốn được anh nhìn thấy ."
"Những bạn nhỏ và các cụ già kia đều là do anh làm từ thiện sao?" Mục Uyển tò mò hỏi.
Cô chưa từng nghĩ người giết người không chớp mắt như Hạng Thịnh Duật cũng sẽ âm thầm làm từ thiện.
"Con người không chỉ sống một mình trên thế giới này, danh tiếng rất quan trọng, mà làm từ thiện là cách thức tạo ra danh tiếng thường gặp nhất, người già bị bỏ rơi, trẻ mồ côi và trẻ em tàn tật là những người dưới đáy xã hội, giúp đỡ bọn họ là những chuyện mà đa số mọ người sẽ làm, anh cũng không ngoại lệ." Hạng Thịnh thẳng thắn nói.
"Bất kể là anh xuất phát từ mục đích gì, những người dưới đáy xã hội này lại thực sự nhận được sự giúp đỡ của anh, anh cảm thấy to lớn không có tác dụng, bọn họ cảm thấy to lớn mới là thành tựu của anh." Mục Uyển nói: "Anh có chuẩn bị quỹ cho bọn họ không?"
"Có thể chuẩn bị, sau khi trở về, lập một tổ chức chuyên làm những chuyện như thế này. Còn phải tổ chức họp báo, làm ra những chuyện này. Bây giờ em đã được trả lại sự trong sạch rồi, nhà họ Hạng cũng nên được tẩy trắng thôi." Hạng Thịnh Duật nói sâu xa.
Mục Uyển biết anh nói gì: "Ông ngoại, ý em nói là ông cụ Hạng, từ trước tới giờ rất xem trọng anh, thiết kế ông ấy anh có tham gia vào không?"
"Anh là người có trí thông minh cơ bản, ông nội tốt với anh lại xem trọng anh, hơn nữa là một người đại diện cho nhà họ Hạng, anh sẽ là người làm ra những chuyện không có lợi cho bản thân sao?" Hạng Thịnh Duật phủ nhận.
"Chuyện này là do Sở Dã Bạch làm?" Mục Uyển hỏi.
"Quá trình phức tạp như vậy, trò chơi rất cao cấp, Thẩm Diên Dũng cũng ra sức không ít, chỉ cần bôi đen nhà họ Nam Cung anh ta mới có thể tẩy trắng được. Người có thể nghĩ ra được cách này sợ rằng chỉ có mỗi anh ta, đã vậy còn tiến hành trong lúc chúng ta hoàn toàn không có phòng bị, cũng duy nhất có một mình anh ta." Trong giọng nói của Hạng Thịnh Duật vẫn là rất thưởng thức Thẩm Diên Dũng. "Em nói xem, Thẩm Diên Dũng có đối phó với Hình Thiên hay không? Năm đó hành vi Hình Thiên lôi anh ta xuống đài cũng chẳng quang minh chính đại gì. Theo anh thấy năng lực của Thẩm Diên Dũng cao hơn Hình Thiên một bậc, nếu anh ta muốn đối phó với Hình Thiên chắc không khó lắm."
Trên mặt Mục Uyển không thay đổi gì, chỉ là trong mắt hơi lạnh hơn. "Đó là chuyện của đất nước bọn họ, tôi không quan tâm, cũng chẳng để ý.