Chương 1185: Công Khai Cũng Không Sao
CHƯƠNG 1185: CÔNG KHAI CŨNG KHÔNG SAO
Anh đúng là một nhà tư bản ngông cuồng ngạo mạn.
"Tôi nhớ có câu nói thế này, nếu trời muốn người ta phải chết thì trước tiên hãy để họ ngông cuồng, trong lịch sử cổ đại Trung Quốc có một người tên là Hàn Tín, bởi vì hắn ta quá cuồng vọng nên mới bị Lữ Hậu gài bẫy." Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng: “Em lo lắng cho tôi à?"
"Em cũng giống mọi người, không thích anh ngông cuồng như vậy nên mới nói." Mục Uyển nói thẳng.
"Tôi nghĩ ngông cuồng chỉ là một kiểu tự tin, có chí tiến thủ đầy tích cực, dù tôi không ngông cuồng, em nghĩ Hoa Cẩm Vinh không xử lý tôi sao, em cả nghĩ quá rồi." Hạng Thịnh Duật nói.
"Có một người địa chủ, hắn ghét tên đầy tớ A và B trong nhà hắn, tên đầy tớ A thích đao to búa lớn, tên B rất biết điều, mỗi lần tên A khoác lác là lại bị địa chủ bắt gặp, cho nên trong lòng địa chủ đã có một ấn tượng không hay, rốt cuộc địa chủ cũng không nhịn được nữa, hắn đuổi tên A đi, mặc dù hắn không thích tên B, nhưng bởi vì tên B không có cảm giác tồn tại, cho nên hắn cũng kệ để tên B ở lại làm lâu dài, tình tiết trong truyện này anh có hiểu được không?" Mục Uyển hỏi.
"Người địa chủ này lòng dạ nhỏ nhen, làm việc trong nhà địa chủ này làm gì, tên A không làm ở nhà này thì tốt hơn."
Mục Uyển: "..."
"Được rồi, có thể nghe thì đã nghe rồi, anh không muốn nghe thì em cũng không có cách nào." Mục Uyển quay mặt đi.
Hạng Thịnh Duật ôm lấy vai cô, khẽ cười, trong mắt anh như sao trời lấp lánh. "Em lo cho tôi nên mới nói như vậy, rõ ràng là em lo cho tôi mà."
"Nghĩ thế nào đều là chuyện của anh, em muốn ngủ một lát." Mục Uyển nói xong thì dựa vào cửa sổ, nhắm mắt lại.
Hạng Thịnh Duật vẫn giữ cô lại: “Thật ra muốn tôi không ngông cuồng như vậy nữa cũng được, dù sao tôi cũng không cần khoe khoang thành tựu của mình, vì chính bản thân nó đã đủ rực rỡ rồi."
Mục Uyển: "..."
Hạng Thịnh Duật thấy cô không mở mắt ra, anh hôn lên trên mặt cô một cái, lại hôn thêm cái nữa.
Mục Uyển bất đắc dĩ nhìn anh: “Có để cho em ngủ không vậy?"
"Em đang xin ý kiến của tôi à?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
"Em muốn ngủ một lát, hôm qua anh..." Mục Uyển muốn nói lại thôi, bỏ qua nội dung khó mà nói nên lời: “Em ngủ không ngon giấc, hôm nay có thể Hoa Cẩm Vinh sẽ gọi em đi."
"Được rồi, ngủ đi." Hạng Thịnh Duật ôm vai cô, để cô tựa vào người anh ngủ.
Sở Giản nhìn họ rồi cúi mắt nhìn về phía trước.
Anh có thể nói là mình không thấy lạ sao?
Mục Uyển cũng quen với sự bá đạo của anh, cô nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau đã ngủ thật.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô ngủ thiếp mà khóe miệng cong lên: “Cô ấy thích tôi, phải không?"
Sở Giản nhìn về phía Hạng Thịnh Duật đang ngồi ở ghế sau qua kính.
Hạng Thịnh Duật vẫn mê mẩn nhìn Mục Uyển như thế.
Mục Uyển có thích Hạng Thịnh Duật hay không thì anh không nhìn ra.
Anh chỉ thấy Hạng Thịnh Duật thực sự rất thích Mục Uyển.
"Ngài vui là được rồi." Sở Giản uể oải đáp.
"Hôm nay tâm trạng của tôi không tệ lắm, lát nữa về cậu đi gặp Sở Nguyên xem, bảo hắn đừng làm bậy nữa, tôi sẽ sớm thả hắn ra." Hạng Thịnh Duật nói.
"Nhất định Sở Nguyên sẽ cố gắng cảm ơn phu nhân." Sở Giản quái gở đáp.
Hạng Thịnh Duật thỉnh thoảng lại nhìn về phía Mục Uyển, anh không ngủ cũng không làm gì khác, khóe miệng thỉnh thoảng lại cong lên.
Bất tri bất giác đã sắp tới Hạng phủ.
"Tiên sinh có muốn tránh nghi ngờ không?" Sở Giản nhắc nhở.
"Không cần, cứ đi thẳng vào, nếu cậu út phát hiện thì cứ kệ cậu ấy, pháp luật nước ta quy định anh em họ có thể kết hôn, cậu ấy cũng biết." Hạng Thịnh Duật nói thẳng.
Huống hồ, cậu ấy cũng biết, Mục Uyển và anh hoàn toàn không có mối quan hệ máu mủ nào, họ cũng không phải anh em họ.
"Được." Sở Giản bất đắc dĩ đáp lại lần nữa.
Sở Giản lái thẳng vào Hạng phủ, dừng lại trước tiểu viện bên hồ.
Hạng Thịnh Duật ôm Mục Uyển xuống xe.
Mục Uyển cảm thấy cơ thể mình xóc nảy, cô mở mắt ra thì thấy mình đã đến tiểu viện bên hồ: “Đến rồi à?"
"Ừ, tôi đi hỏi Hoa Cẩm Vinh bao giờ sẽ phong cho em, tôi giục ông ta đã." Hạng Thịnh Duật hứa hẹn.
"Ừm, vất vả cho anh rồi, cho em xuống đi, em không ngủ nữa, phải đi chuẩn bị một chút." Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật đặt cô xuống: “Em phải chuẩn bị cái gì?"
"Chuyện nhận sắc phong lớn như vậy, phóng viên cũng xuất hiện phải không? Truyền thông đủ thứ, em phải trang điểm chứ." Mục Uyển vừa nói vừa lấy gương ra.
Nhìn mình trong gương, còn thảm hơn cả mặt mộc, bởi vì vừa ngủ dậy nên mặt mũi khó mà tả được.
"Con gái các em đúng là dối trá quá, trang điểm gì, cứ là em chân thực ấy?" Hạng Thịnh Duật ghét bỏ nói.
Mặt mày Mục Uyển vô cảm trả lời: "Những người không biết em, không thân thiết, cũng chưa từng tiếp xúc, em không cần họ phải biết em chân thực thế nào.”
Hạng Thịnh Duật nhíu mày: "Cũng phải, để tôi gọi người sang trang điểm cho em."
"Không cần đâu, em có học trang điểm chuyên nghiệp mà." Mục Uyển từ chối.
"Em đừng biến mình thành kiểu quyến rũ, lẳng lơ như trước đây là được." Hạng Thịnh Duật đáp, vẻ mặt anh hơi quái dị.
Thật ra anh rất thích cô trang điểm kiểu quyến rũ, mê hoặc lạ lùng, nhưng nếu có mang theo lụa mỏng, vẻ mê hoặc đó càng hấp dẫn đàn ông.
Anh không muốn cô hấp dẫn đàn ông.
"Ừm." Mục Uyển đáp: “Hôm nay nhận sắc phong, em biết nên trang điểm thế nào mà, em cũng không muốn bị người ta lên án."
"Em biết là tốt rồi." Hạng Thịnh Duật vừa nói vừa gọi điện thoại, hỏi: "Hoa Cẩm Vinh chuẩn bị lúc nào thì tuyên bố sắc phong?"
"Báo phóng viên mười một giờ đến trước hội trường, chắc lát nữa có người sẽ thông báo cho ngài." Người nọ trả lời Hạng Thịnh Duật.
"Được rồi, cứ vậy đã." Hạng Thịnh Duật cúp máy, anh quay lại nói với Mục Uyển: "Lát nữa sẽ có người thông báo cho em, mười một giờ phóng viên sẽ đến hội trường, có muốn tôi đưa em đi không?"
Mục Uyển lắc đầu: “Đây là chuyện lớn của nhà họ Hạng, cậu út sẽ tới tìm em, em đi cùng cậu út."
Hạng Thịnh Duật nhíu mày suy tư: “Cứ vây đã, tôi đi tìm mẹ."
"Không tiễn nhé." Mục Uyển nói.
Xe của Lã Bá Vĩ và An Kỳ đã đến đây.
Hạng Thịnh Duật cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, anh xoay người, nhận ra là thiếu cái gì rồi, thái độ của cô với anh quá lạnh lùng.
Anh nhìn về phía Mục Uyển, hơi cúi đầu xuống, giữ chặt cô lại không cho kháng cự.
Mục Uyển không muốn kéo dài thời gian vì chuyện này, bởi vì cô cũng không tránh khỏi.
Cô nhanh chóng hôn lên mặt anh một cái.
"Sau khi nhận sắc phong, cậu út của em sẽ mở tiệc mời cả nhà họ Hạng ăn cơm tối, sau khi ăn xong em phải đi theo tôi, biết không?" Hạng Thịnh Duật dặn dò.
"Hôm nay qua chỗ đó sao?" Xa quá, anh đừng quên tôi có chuyện quan trọng phải làm."
"Chờ chuyện quan trọng của em thì đồ ăn cũng nguội mất, tôi đã nói với Barney rồi, giờ Barney đã đi tới YLK." Hạng Thịnh Duật nói.
Trong lòng Mục Uyển có cảm giác rất lạ.
Khả năng và hiệu suất làm việc của anh cũng nhanh quá, mới quyết định chuyện đó hôm qua mà...