Chương 1002: Trời Sinh Một Cặp Và Trời Sinh Đã Không Xứng
CHƯƠNG 1002: TRỜI SINH MỘT CẶP VÀ TRỜI SINH ĐÃ KHÔNG XỨNG
Cô dè dặt và nhỏ bé khi yêu người đàn ông vĩ đại đó.
Bí mật của Mặc Uyên... càng nhiều bí mật khác mà cô muốn biết... rời khỏi Hình Thiên hoàn toàn ...
Cô nhắm mắt lại, nước mắt lại rơi.
Hắc Muội nhìn thôi cũng xót xa, ngồi đối diện nói với Mục Uyển: "Chúng ta không gắng gượng nữa, mọi thứ cứ để cho ngài Tổng thống giải quyết, chỉ cần sống tốt một cuộc sống do ngài ấy sắp xếp, ngài ấy thoải mái, chị cũng thoải mái, mọi người đều thoải mái."
Mục Uyển mở mắt, nhìn Hắc Muội: "Trước đây khá lâu, chị có một người bạn, rất xinh đẹp, tính tình sôi nổi và vui vẻ, hay giúp đỡ người khác và hòa đồng. Khi bọn chị còn là học sinh cấp ba, cô ấy có thích một người đàn ông thành đạt. Người đó đã chọn cho cô ấy một trường đại học tốt, một công việc tốt và cho cô ấy đủ tiền tiêu hàng tháng cho cô ấy tiêu xài thoải mái. Khi học đại học, cô ấy đã kết hôn với người đàn ông này. Em đoán xem hiện tại cô ấy thế nào?"
"Chị ấy thế nào ạ?" Hắc Muội hỏi.
"Hai năm sau, người đàn ông này tìm được một cô gái xinh đẹp khác. Cô ta chỉ là một học sinh cấp ba. Người đó cũng chọn một trường đại học cho cô gái xinh đẹp kia, cũng sắp xếp công việc và cung cấp tiền tiêu vặt hàng tháng, cho cô ta sống cuộc sống xa hoa và đầy đủ. Em đoán xem điều gì đã xảy ra với họ sau này?" Mục Uyển bình tĩnh hỏi.
"Vậy còn cô gái xinh đẹp trước đó, bạn chị thì thế nào?" Hắc Muội tò mò.
"Họ vẫn bên nhau. Người đàn ông đó đến thăm cô ấy một, hai lần gì đó một tháng, thời gian còn lại đều dành cho những người phụ nữ khác."
"Đúng là đê tiện! Thật kinh tởm." Hắc Muội bức xúc.
Mục Uyển mỉm cười: "Thông thường khi chuyện này xảy ra, hầu hết các cô gái đều nói rằng người đàn ông đó là gã tồi, tại sao lại vô trách nhiệm như vậy, thật kinh tởm, nhưng thực tế lý do quan trọng nhất là bạn đã không làm được đó là việc trở thành một người không thể thay thế. Lúc đầu, bạn tự biến mình trở thành một bình hoa, cung cấp cơ thể, tận hưởng sự ưu ái và lao động của người khác. Thực tế, bạn có thể tặng gì cho người yêu ngoài cơ thể và vẻ đẹp của mình? Trong khi đó trên thế giới có vô số cô gái có cơ thể và sắc đẹp, mà cơ thể và sắc đẹp của bạn sẽ già đi theo thời gian, rẻ tiền và không đẹp như trước nữa."
Hắc Muội lắng nghe trong im lặng.
"Nhiều cô gái có cùng một giấc mơ là tìm được người đàn ông cưng chiều mình, mọi chuyện đều đã có người đó giải quyết, còn bản thân thì có thể tùy hứng mà sống, hưởng thụ thành quả và sự chiều chuộng của người yêu, nhưng, nếu bạn cứ như thế thì dựa vào đâu giữ được sự yêu thích của người khác, dựa vào đâu mà không bị thay thế, thậm chí dù bạn có là mẹ của con người yêu bạn đi chăng nữa, bên ngoài kia cũng có nhiều phụ nữ có thể dành tình yêu như thế cho con của bạn, vì vậy trong xã hội này, sẽ có nhiều bà mẹ bị bỏ rơi bị ghét bỏ."
"Phu nhân sẽ không như thế đâu, tính cách chị rất tốt, chị lại thông minh hiểu chuyện." Hắc Muội nhiệt thành nói.
Mục Uyển khẽ cong môi nhưng mắt lại đỏ lên: "Khi chị kết hôn với Hình Thiên, chị đã nói với bản thân mình rằng chị không thể để bị thay thế. Thực tế, chị đã quá ảo tưởng. Có một người phụ nữ còn tốt hơn chị gấp ngàn lần, vạn lần, cô ấy mới là người trong tim của Hình Thiên mà chị không thể thay thế được."
"Chị đang nói về ... phu nhân thủ trưởng, cô Bạch Nguyệt?" Hắc Muội biết Bạch Nguyệt, cô ấy cũng là thần tượng của cô.
Đôi mắt của Mục Uyển như mờ đi, cô hạ mắt xuống, lông mi hơi ươn ướt.
“Vài năm trước, khi chị còn trẻ, vốn nghĩ rằng, tại sao mình không được như cô ấy? Vài năm sau, chị càng lúc càng phát hiện ra, chị không tốt bằng cô ấy, có sự khác biệt xa ngàn dặm, từ trước đến nay, cô ấy luôn biết bản thân mình muốn gì, biết bản thân nên làm gì. Cô ấy có thái độ rõ ràng và chiến lược tốt, có thể kiểm soát được kẻ thù trong tay, cho dù đang ở thế yếu cũng có thể biến yếu trở thành mạnh để đạt mục đích, còn chung thủy một lòng, luôn hướng về Cố Lăng Kiệt, đến cuối cùng họ cũng bên cạnh nhau."
Giọt nước mắt ‘tí tách’ rơi xuống mặt bàn.
"Còn chị, giống như một con ruồi không đầu, va đập loạn xạ, không có bất kỳ kế hoạch nào, cũng không có khả năng bày mưu lập kế. Nhìn thì giống như vì để đạt được mục đích mà liều mạng đầu rơi máu chảy, nhưng sự thực là bản thân ngốc nghếch, không biết tính toán, năng lực kém, khí phách, kiên trinh, phẩm hạnh cũng đều thỏa hiệp trước quyền lực." Mục Uyển lau khóe mi.
Có lẽ do uống nhiều rượu nên cô cũng dễ trải lòng hơn.
"Trước đây chị đã từng oán giận, tại sao Hình Thiên không thích chị, tại sao chị không giỏi như Bạch Nguyệt. Trên thực tế, cho dù là tính cách, khả năng, sự quyến rũ cá tính của chị đều thua xa Bạch Nguyệt, chị không xứng đáng với Hình Thiên. Ông trời đã cho chị và anh ấy năm năm hôn nhân hạnh phúc, đối với chị mà nói, đã là ông trời ưu ái rồi, giống như may mắn trúng xổ số vậy, chị không nên mơ tưởng nữa." Mục Uyển như đã hạ quyết tâm.
"Không phải đâu, em thấy chị rất ưu tú, rất giỏi. Có một số người sinh ra đã thông minh, một số sinh ra đã không thông minh, một số người cho dù nỗ lực hết sức mình, nhưng có khi không bằng những người không cần nỗ lực, việc này không trách chị được." Hắc Muội cũng khóc theo.
"Vì thế nên bọn chị không xứng đôi." Mục Uyển ngước mắt lên, mắt đỏ hoe, hít một hơi thật sâu để cố trấn tĩnh lại.
"Em không cảm thấy chị và ngài Tổng thống không xứng đôi. Trước kia em chỉ được thấy phu nhân và ngài Tổng thống trên TV. Em đã cảm thấy, wow, hai người rất xứng đôi. Thời gian vừa qua, tiếp xúc với chị, em học được rất nhiều điều. Chị giống hệt với hình mẫu phu nhân Tổng thống mà em tưởng tượng. Chị vốn đã rất xuất sắc rồi, chỉ là Bạch Nguyệt, cô ấy quá xuất sắc, ngay cả bà Lan Ninh cũng không thể so sánh được với Bạch Nguyệt. Chị à, thật ra, cũng chẳng có bao người ưu tứ được hơn chị, cô đừng quá tự ti và tự coi nhẹ mình." Hắc Muội có trực giác không lành, khẽ lên tiếng khuyên Mục Uyển.
Mục Uyển cười: "Chị nghĩ em thấy chị tốt là vì em mới tiếp xúc với ít người mà thôi."
"Những người mà chị tiếp xúc vốn đã chẳng có ai so sánh được, nên chị không cần phải so sánh với họ." Hắc Muội nói xen vào.
Mục Uyển biết Hắc Muội đang an ủi cô. Cô xoa đầu Hắc Muội rồi mỉm cười: "Chị không so sánh với họ. Chỉ là chị nhận thức rõ hơn về địa vị của mình và hiểu rõ hơn về bản thân thôi. Chị ổn mà."
"Phu nhân, đừng từ bỏ ngài Tổng thống, em cảm thấy ngài Tổng thống cũng rất thích chị mà." Hắc Muội nhấn mạnh.
Mục Uyển khẽ mỉm cười.
Trên thế giới này, ngoại trừ Húc Dương đã chết vì cô, không ai tốt với cô bằng Hình Thiên.
Quen được Hình Thiên là vinh dự và may mắn lớn nhất trong cuộc đời cô.
Ngay cả khi anh không yêu cô, anh và cô không thể ở bên nhau, cô cũng không bao giờ từ bỏ được anh.
Điều cô phải làm là tiếp tục bảo vệ quyền lợi của anh, địa vị của anh, cố gắng bằng chút sức lực mỏng manh của mình, có chết vì anh cô cũng sẵn lòng.
"Chị lên tầng nghỉ ngơi một chút". Mục Uyển nói xong liền đi lên lầu.
Cô nhấc điện thoại di động lên và gọi cho Hình Thiên. Trong mắt cô, đã rất rõ ràng...