Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 582: Mưa Gió Bên Ngoài Có Anh Ta, Cô Chỉ Cần Ở Bên Cạnh Là Được Rồi​




CHƯƠNG 582: MƯA GIÓ BÊN NGOÀI CÓ ANH TA, CÔ CHỈ CẦN Ở BÊN CẠNH LÀ ĐƯỢC RỒI
"Còn ngại mình chưa đủ ngốc sao?" Giọng nói của Thẩm Diên Dũng truyền tới.
Lưu San ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, nhớ tới những lời nói khi nãy của anh ta, mặt hơi ửng đỏ.
Cô cảm thấy cảm xúc khác thường bây giờ không tốt lắm, thở gấp, nhếch khóe miệng: "Tôi rất thông minh có được không."
"Quen em gần mười sáu năm rồi, thật đúng là không phát hiện ra." Thẩm Diên Dũng dốc hết sức đả kích.
Lưu San nhịn không được trợn trắng mắt, chỗ nào giống là thích mình đâu, xem ra cô lại tự mình đa tình rồi, tên quỷ này, mỗi lần đều chỉ biết lấy cô ấy ra làm trò cười.
Cô khóa cửa xe lại.
Thẩm Diên Dũng: ". . . . . ."
Anh ta không mở được cửa, khẽ nhướn mày: "Đừng làm loạn, em không chơi trò chơi, ngày kia sẽ không có BUG nữa đâu."
A, đúng rồi.
Thở dài một hơi, cô vẫn nên chơi game vậy, sẽ không phiền não như vậy, bắt đầu từ thứ hai, còn có rất nhiều chuyện đợi cô ấy đi làm.
Lưu San mở khóa xe, Thẩm Diên Dũng ném áo lông của cô vào, đóng cửa xe.
Lưu San mặc áo lông của mình vào, mở cửa xe ở bên khác rồi đi xuống, lạnh.
Mùa đông năm nay lạnh hơn năm ngoái có đúng không?
Thẩm Diên Dũng đi về phía cô ấy.
Lưu San hít sâu một hơi: "Nam Cung Nguyệt cũng rất xui có đúng không, tôi vừa tới cô ấy đã OUT rồi."
"Tâm phòng người không thể không có, tâm hại người không thể có, cô ta là mơ ước thứ mà mình không nên mơ ước, còn bụng dạ khó lường, đáng đời tự chuốc lấy." Trong mắt Thẩm Diên Dũng phủ một tầng lạnh thấu xương.
"Nhưng, nếu tôi không về, anh sẽ không có những phiền phức này, không phải sao?" Lưu San hỏi ngược lại.
Thẩm Diên Dũng ôm lấy eo của cô ấy, kéo đến bên cạnh mình, chắc chắn nói: "Đừng nghi ngờ, em ở nước ngoài với anh mà nói chính là phiền phức lớn nhất.
Lưu San nhìn anh ta chằm chằm, khẽ sửng sốt, khuỷu tay đụng vào bụng anh ta: "Anh buông tôi ra, có biết khiêm tốn hay không? Ôm ôm ấp ấp nơi đông người như vậy, thích hợp sao?"
"Có thể ở chỗ này thì đều là thân tín, em yên tâm đi."
"Hoa Nhi phải không? Nam Cung Nguyệt phải không?" Lưu San chỉ lên bầu trời: "Vệ tinh phải không?"
"Được, anh biết rồi." Chỉ là anh ta nhịn không được muốn ôm cô thôi, dường như chỉ có ôm cô anh ta mới có thể yên tâm, như một loại nghiện vậy.
Anh ta buông cô ra, đi ở phía trước: "Đi thôi, chơi game với em."
"Một ngài Tổng thống trăm công nghìn việc như anh mà muốn chơi trò chơi với tôi, kiểu gì cũng thấy tôi làm hồng nhan họa thủy nha." Lưu San nghĩ cái gì là nói cái đó, lầm bầm lầu bầu.
Thẩm Diên Dũng nghe thấy, liếc nhìn cô ấy, khóe miệng hơi nhếch lên: "Không liên quan tới em, nửa năm em không có ở đây anh chưa từng nghỉ ngơi ngày nào, cuối tuần vốn là thời gian nghỉ ngơi của anh, anh cũng muốn thả lỏng một chút, hơn nữa, trò chơi này vốn chính là tiền lương của anh, em thí nghiệm giúp anh, còn phát hiện ra hai BUG lớn, lát nữa anh sẽ cho em tiền thưởng.”
"Thật sao?" Lưu San vừa nghe anh ta nói như vậy, cảm giác tội lỗi lập tức biến mất không còn thừa lại chút nào.
Thẩm Diên Dũng thấy cô ấy cười tươi: "Cho em hai lựa chọn, một, cho em chín trăm triệu, muốn châu báu gì tự em đi mua, hai, chuyện trên giường, trong một tháng, anh đều nghe lời em."
"Vậy, tôi chọn cái thứ nhất, haha." Lưu San như kẻ trộm nói.
"Nhỏ tham tiền." Thẩm Diên Dũng cưng chiều nói, nhẹ nhàng chỉ lên trán cô ấy một cái.
Cô lớn hơn anh ta đó nha, cô cũng chỉ lên trán anh ta một cái: "Đại tham tiền."
"Cho nên chúng ta mới là trời sinh một đôi đấy." Thẩm Diên Dũng cười nói, muốn nắm lấy tay cô.
Cô để tay ở sau lưng.
Thẩm Diên Dũng cũng không ép cô, dẫn cô trở về phòng.
Trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, khăn trải giường, vỏ chăn cũng đều đã đổi mới.
Lưu San nhìn lướt qua căn phòng, trong lòng vẫn có chút sợ hãi: "Anh có chắc toàn bộ rắn đều đã được dọn sạch rồi chứ?"
"Yên tâm, đừng quên, rắn là động vật máu lạnh, phải ngủ đông. Cho nên khá là dễ bắt, tính công kích cũng thấp." Thẩm Diên Dũng giải thích nói.
"Thảo nào hai con rắn đó không tấn công em mà trực tiếp bò vào chăn, cái người đó, Nam Cung Nguyệt, thật sự là có chút ngốc, ha ha." Lưu San vui mừng, chỉ mới sợ bóng sợ gió một lúc như vậy mà đã có thể đuổi Nam Cung Nguyệt đi.
Nói thật, cô ấy cũng không thích Nam Cung Nguyệt, luôn nhắm vào mình.
Xem như trong cái rủi có cái may đi.
Phòng của Hoa Tiên.
Nam Cung Nguyệt quỳ trên mặt đất, cầu xin nói: "Phu nhân cô phải cứu tôi, tôi làm vậy cũng là vì cô, Lưu San kia quá quá đáng rồi, cả ban ngày cũng dụ dỗ ngài Tổng thống.
"Tôi đã nói với cô rồi, không được nhằm vào Lưu San nữa, không được nhằm vào Lưu San nữa, vì sao cô không nghe." Hoa Tiên bực bội, âm lượng cũng tăng cao.
"Tôi thật sự nhìn không vừa mắt, Lưu San đúng là khinh người quá đáng, tiểu tam mà lại tùy tiện như vậy, đáng bị trời phạt, lần này tôi đã làm không chút sơ hở rồi." Nam Cung Nguyệt không cam lòng.
"Không chút sơ hở? Cô lấy rắn ở chỗ nào, bây giờ là mùa đông, rắn phải ngủ đông đấy, cho dù cô làm rắn tỉnh ngủ, nó cũng sẽ lười biếng, sẽ buồn ngủ, sao có thể tấn công người được?" Hoa Tiên tức giận.
"Rắn là nhũ mẫu cho." Nam Cung Nguyệt nhìn về phía người làm ở bên cạnh Hoa Nhi.
Người làm đi lên, quỳ gối xuống đất, cúi đầu, nhưng vẫn thong thả ung dung nói: "Cô Nam Cung bảo tôi đi lấy mấy con rắn tới, phải có độc, tôi không dám cãi lệnh."
"Hoa Nhi, chuyện này em biết không?" Hoa Tiên nhìn về phía Hoa Nhi.
"Cô chủ đang ngủ, tôi không nói cho cô chủ biết." Nhũ mẫu nói.
"Thật là hồ đồ, nhũ mẫu. Bà đã lớn tuổi như vậy rồi, không nghĩ tới bà không chỉ không ngăn cản Tiểu Nguyệt mà còn làm cùng với cô ấy, phủ Tổng thống xuất hiện nhiều rắn độc như vậy, chắc chắn là có người làm, bà không có khả năng không nghĩ tới được." Hoa Tiên trách cứ nhũ mẫu.
"Tôi không ngờ cô Nam Cung dùng nó giết người, tôi chỉ nghĩ cô ấy muốn chơi thôi, xin lỗi, sai lầm này sau này tôi sẽ không tái phạm nữa." Nhũ mẫu cúi đầu nói.
"Chị, chị không nên tức giận với nhũ mẫu, nếu cô Nam Cung ra lệnh, nhũ mẫu cũng chỉ có thể nghe theo thôi, hơn nữa, nếu như nhũ mẫu từ chối, cô Nam Cung vẫn có thể tìm những người khác bắt rắn, hơn nữa, cô ấy rõ ràng là lợi dụng lúc chị không có ở đây." Hoa Nhi nói chuyện thay cho nhũ mẫu của mình.
Hoa Tiên hiểu rõ, Nam Cung Nguyệt là cố ý lợi dụng lúc cô ta không có ở đây để ra tay: "Bây giờ ngài Tổng thống rất tức giận, cô cảm thấy phải làm cách nào cho ngài ấy không tức giận nữa đây?”
"Tôi sẽ không có lần sau ." Nam Cung Nguyệt sắc mặt tái nhợt nói.
"Thẩm Diên Dũng nói, cô đã không còn cơ hội có lần sau nữa rồi." Hoa Tiên truyền lời.
"Anh ấy, muốn đuổi tôi về nước sao? Vậy tôi không phải đã lãng phí ba năm thanh xuân ở đây sao, bố tôi sẽ nhìn tôi thế nào, mẹ tôi sẽ nhìn tôi ra sao?" Nam Cung Nguyệt kích động đứng lên.
"Cho nên tôi cảnh cáo cô không được hành động thiếu suy nghĩ nữa."
"Nếu tôi không hành động thiếu suy nghĩ nữa, thì vẫn có cơ hội sao? Cô luôn nói sẽ sắp xếp cho tôi, cũng sắp ba năm rồi, sắp xếp ở đâu? Tôi lại thấy cô còn hết sức thân thiết chị chị em em với Lưu San kia nữa. Cô vốn dĩ không muốn sắp xếp cho tôi." Nam Cung Nguyệt oán giận nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK