Chương 824: Rốt Cuộc Anh Là Ai?
CHƯƠNG 824: RỐT CUỘC ANH LÀ AI?
Nhưng nghĩ đến Lưu San, tâm trạng lại nặng nề.
Dù lý trí nói với mình cô không quản được, cuộc sống là do Lưu San chọn, cô ấy tự quyết định, Lưu San cũng không muốn tiếp tục mơ hồ khổ sở như trước, mông lung như mưa bụi.
Nhanh chóng về đến quân khu, cô trở về biệt viện.
"Chắc Thủ thủ đang chơi ở sân sau." Cố Lăng Kiệt nhắc nhở.
Bạch Nguyệt buông túi xuống lập tức chạy tới sân sau.
Thủ Thủ ở ngay trên bậc thang trơn bóng, nhìn thấy Bạch Nguyệt đến nó không trượt bậc thang nữa: "Mẹ, mẹ. Ôm, ôm."
Lòng Bạch Nguyệt ấm áp, lẽ ra cô nên mùa quà từ nước D về cho Thủ Thủ, nhưng vì tâm sự nặng nề, nên cô không mua, cô ôm lấy Thủ Thủ áy náy: "Lát nữa mẹ dẫn con đi ra ngoài chơi, con có đi không?"
"Đi, bên ngoài, bên ngoài." Thủ Thủ vui vẻ, toét miệng cười.
"Đi ngay bây giờ." Bạch Nguyệt ôm Thủ Thủ về phòng, Cố Lăng Kiệt vẫn còn ở đó.
Cô nói với Cố Lăng Kiệt: "Em mang Thủ Thủ đi ra ngoài chơi một lát, đi dạo siêu thị, mua ít đồ ăn vặt về."
"Em muốn mua gì, anh sai người đưa tới, siêu thị ở thị trấn này là của Cố thị." Cố Lăng Kiệt nói.
"Đi dạo có niềm vui của đi dạo, nhìn thấy vật thật rồi mua, cũng có niềm vui mua sắm, em và Thủ Thủ đi."
"Anh đi cùng hai mẹ con nhé." Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt cười: "Anh cứ làm việc đi, em và Thủ Thủ, còn có tiểu Hạ cùng đi."
"Vậy em dẫn theo cả Thư Lam đi. Hôm qua mẹ đã ra khỏi nhà, một tuần nữa mới trở về."
Bạch Nguyệt nhìn thời gian trên đồng hồ: “Đã 15 giờ rồi, 5 giờ rưỡi chiều em về làm cơm tối, có kịp không?"
"Hôm nay em đi máy bay quá mệt rồi, nấu cơm thì không cần, em đã ra ngoài thì chơi vui vẻ chút, ăn ở nhà hàng bên ngoài đi, không cần phải trở về vội, anh ăn ở nhà ăn."
Bạch Nguyệt nhón chân lên, hôn lên mặt Cố Lăng Kiệt một cái.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô.
Cô cũng cảm thấy ngại.
Khi Cố Lăng Kiệt muốn hôn lại thì Thủ Thủ đẩy Cố Lăng Kiệt đi, có vẻ trang nghiêm, rất là phòng bị.
Cố Lăng Kiệt lại hôn lại Bạch Nguyệt, Thủ Thủ vẫn đẩy Cố Lăng Kiệt đi, chọc cười Bạch Nguyệt.
Vẻ mặt Cố Lăng Kiệt u ám, anh bế Thủ Thủ lên đặt ở trên mặt đất, hôn Bạch Nguyệt một cái, rồi xoay người đi phòng sách làm việc.
Thủ Thủ ảo não chỉ Cố Lăng Kiệt, nhíu cặp lông mày nhỏ: "Ba, hôn hôn, hôn hôn."
Bạch Nguyệt mỉm cười, ngồi xổm xuống, cũng hôn lên mặt Thủ Thủ một cái.
Lần này Thủ Thủ vui vẻ: "Ôm, ôm."
Bạch Nguyệt bế Thủ Thủ lên, rồi cầm túi, gọi Tiểu Hạ và Lâm Thư Lam ra ngoài.
Trên đường đi, Bạch Nguyệt dạy Thủ Thủ hát « Trên đời chỉ có mẹ tốt nhất », Thủ Thủ vốn biết hát, nên lập tức hát cùng Bạch Nguyệt.
"Thủ Thủ hát hay quá, con còn có thể hát bài gì?" Bạch Nguyệt hỏi.
Đột nhiên, Lâm Thư Lam phanh lại, Bạch Nguyệt đập vào trên ghế, cô nhìn phía trước hỏi: "Làm sao vậy?"
"Bà chủ, bà ở trên xe đừng xuống, tôi xuống xem xét chút." Lâm Thư Lam cẩn thận nói. Sau khi xuống xe, lập tức đóng cửa lại, đi đến trước xe thì nhìn thấy một ông lão ngã trên mặt đất.
"Ông lão, tôi nhớ không hề đụng vào ông mà, nếu ông giả vờ bị đụng, thì tôi có video ghi hình của xe đấy." Lâm Thư Lam nói.
Ông lão vốn nằm trên đất mở to mắt nhìn Lâm Thư Lam hơi kỳ lạ, rồi đứng lên, thở phì phò bỏ đi.
Lâm Thư Lam: "..."
Cô trở lại xe, tiếp tục lái xe, đến bãi đỗ xe cửa siêu thị trên thị trấn thì dừng lại.
"Thư Lam." Bạch Nguyệt dịu dàng gọi.
Lâm Thư Lam nhìn Bạch Nguyệt, gật đầu, đứng thẳng cung kính: "Bà chủ."
Bạch Nguyệt mỉm cười: "Lát nữa chúng ta trò chuyện chút nhé."
"Vâng." Lâm Thư Lam cúi đầu.
Họ cùng đi vào siêu thị, Bạch Nguyệt đặt Thủ Thủ ở trên xe đẩy, để tiểu Hạ đẩy Thủ Thủ đi khu thiếu nhi chơi.
Bạch Nguyệt dẫn Lâm Thư Lam đi dạo quanh.
"Cô đã nghĩ thông suốt chưa?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Anh ấy không thích tôi, có lẽ, còn chán ghét tôi." Lâm Thư Lam nói.
"Trung Quốc cổ đại có một quân vương tên Chu Nguyên Chương, có một ngày, khi ông ta chưa làm Hoàng đế, bạn bè tìm đến ông ta, kể về sự khổ cực trong quá khứ của họ, nước mắt nước mũi giàn dụa, nghe xong, Chu Nguyên Chương nói không biết người này, kéo ra ngoài làm thịt. Sau này, lại có một người tìm đến Chu Nguyên Chương, không hề kêu khổ mà nói luôn Chu Nguyên Chương có tướng đế vương, vì thế mà được thăng quan tiến tước, cô biết tại sao không?" Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Lâm Thư Lam cười khổ: "Vì tôi chứng kiến sự phản bội của anh ta, sự tiểu nhân của anh ta, sự bất trung bất nghĩa của anh ta."
"Nên vừa nhìn thấy cô anh ta đã khó chịu. Cô đại biểu cho quá khứ không vẻ vang gì của anh ta, nên anh ta không thể yêu cô nữa, đợi một người không thể yêu cô, không bằng tìm một người đối xử tốt với cô, phụ nữ dễ yêu người đối tốt với mình." Bạch Nguyệt khẽ cười nói.
Lâm Thư Lam nhìn Bạch Nguyệt: "Bà chủ, tôi hiểu rồi, cảm ơn bà chủ đã cố ý tìm tôi nói chuyện phiếm."
"Thật ra, tôi đã quên đi rất nhiều chuyện, nhưng từ việc cô có thể trở thành con gái nuôi của Tống Tâm Vân thì chắc chắn cô là một người rất có nhân cách và sức hút, đừng để kẻ không yêu cô hủy hoại sự tự tin của cô. Thật ra cô rất ưu tú, cũng rất xinh đẹp, sau khi trở về tôi sẽ dạy cô trang điểm." Bạch Nguyệt vừa cười vừa nói.
"Vâng." Lâm Thư Lam hơi mỉm cười: "Từ bỏ rồi thấy trong lòng thoải mái hơn."
"Nếu như Trương Tinh Vũ và Tiểu Hạ ở bên nhau thì sao, trong lòng còn thoải mái không?"
Lâm Thư Lam ngây ra một lúc: "Tiểu Hạ sao?"
"Trương Tinh Vũ luôn ở giữa đám đàn ông, mấy năm nay đi theo Cố Lăng Kiệt vào Nam ra Bắc, cơ hội gặp gỡ phụ nữ không nhiều, nên sự phát triển giữa cậu ta và Tiểu Hạ là phù hợp với lẽ thường." Bạch Nguyệt giải thích.
Lâm Thư Lam hơi gật đầu: "Đúng vậy, giống như tôi thích Trương Tinh Vũ, cũng là vì tôi gặp gỡ đàn ông không nhiều, trước đó tôi và Trương Tinh Vũ đều cùng ở bên cạnh bà chủ."
"Cô đã có thể hiểu thấu rồi?" Bạch Nguyệt ôn tồn hỏi.
"Ngay từ đầu chúng tôi đã không có duyên, nên thế nào cũng không có kết quả, tôi cũng rất mệt mỏi."
"Tôi sẽ sắp xếp buổi xem mắt cho cô, giới thiệu cho cô người đàn ông ưu tú, luôn có người chờ cô từ rất lâu rồi." Bạch Nguyệt an ủi.
"Cảm ơn bà chủ." Lâm Thư Lam chân thành nói.
"Đi thôi, chúng ta đi xem bọn Thủ Thủ." Bạch Nguyệt dẫn Lâm Thư Lam quay về. Thủ Thủ ôm xe ô tô đồ chơi đưa cho Bạch Nguyệt, đôi mắt đen lúng liếng, trong sáng động lòng người.
"Được, mua." Bạch Nguyệt vui vẻ nói.
Thủ Thủ vui vẻ, ôm xe đồ chơi không buông tay.
Bạch Nguyệt đi đến quầy rau quả, vốn định mua mấy thứ rau quả về.
"Bà chủ, trong quân khu mỗi ngày đều có đồ ăn tươi đưa tới, hôm nay không cần mua." Lâm Thư Lam nhắc nhở.
Bạch Nguyệt khẽ gật đầu, không mua thức ăn nữa mà mua rất nhiều đồ ăn vặt.
Khi tính tiền, có một người đàn ông cứ nhìn cô.
Bạch Nguyệt Liếc nhìn người đàn ông đó, dáng dấp anh ta nhìn rất đẹp, ngũ quan tuấn tú, biểu lộ sâu sa, trang phục bó sát, lại có cảm giác hơi hư hỏng, giơ tay nhắc chân rất có khí chất quý tộc, dáng người cũng rất đẹp, không phải đàn ông bình thường mà là loại rất hấp dẫn phụ nữ.
Hơn nữa, cô có cảm giác vô cùng quen thuộc đối với anh ta, còn có thương cảm mơ hồ, nhưng... lại không nhớ ra.