Chương 495: Anh Ta Thế Nhưng Lại Hôn Cô
CHƯƠNG 495: ANH TA THẾ NHƯNG LẠI HÔN CÔ
“Ừm, anh nói đi.”
“Người ám sát Cố Lăng Kiệt có lẽ không phải người của Thịnh Đông Quan, hôm nay anh nghe thấy Thịnh Đông Quan liên hệ với người của quân khu, bảo họ điều tra xem ai là người giết Cố Lăng Kiệt, ông ta rất tức giận, nói bị người khác hãm hại, nhất định phải tìm ra người đã hãm hại ông ta, chặt đầu xuống làm bóng đá, anh thấy ông ta không giống như đang diễn kịch.” Tô Khánh Nam nói.
“Chuyện này em biết rồi, em cũng đang cho người điều tra, nếu như không phải có bạn nhắc nhở, có lẽ em cũng mắc bẫy rồi, người đứng sau kia còn độc ác hơn cả Thịnh Đông Quan, đúng rồi, cảm ơn anh, nếu như không có địa chỉ anh đưa cho, bọn em cũng không cứu được tiểu Ninh.” Bạch Nguyệt dùng giọng điệu bàn chuyện công để nói.
Tô Khánh Nam nghe thấy giọng cô, cảm giác như một dòng nước trong có thể rửa sạch hết hơi thở bụi bẩn, khiến cho cả thế giới trở nên thanh mát.
Anh còn nhớ trước kia thái độ Bạch Nguyệt đối với anh chỉ có một thần thái nghiêm nghị, bây giờ có thể thấy đổi như vậy anh đã rất mãn nguyện rồi.
“Anh hại em chết một lần, cho nên bây giờ anh vì em mà sống.” Tô Khánh Nam bộc bạch.
Bạch Nguyệt trầm mặc mấy giây.
Tô Khánh Nam cũng không cúp điện thoại.
“Anh và Linh dự định sẽ như thế nào?” Bạch Nguyệt hỏi, dù sao Linh cũng được coi là họ hàng xa của cô.
“Anh đã chia tay với cô ấy rồi, nhưng dạo gần đây cô ấy rất thân với mẹ anh, người con gái này, mồm miệng lanh lợi, nhưng vẫn là đứa trẻ con.” Tô Khánh Nam trầm giọng nói.
“Tô Khánh Nam, rất cảm ơn rất cả những gì anh đã làm cho em, nhưng em không còn tình cảm với anh nữa rồi, cũng không thể nào ở bên anh được nữa, nếu như anh tìm được một cô bạn gái, cũng nên tìm người yêu anh, và người anh yêu.” Bạch Nguyệt đưa ra ý kiến.
“Anh đã chơi chán trò chơi tình yêu rồi, cái anh muốn là sự thấu hiểu tâm hồn, không muốn cuộc sống lung tung như trước kia nữa rồi, không tìm được thì không tìm nữa, hại người lại hại mình.”
“Anh, chẳng phải đã có quan hệ với cô ấy rồi sao?” Bạn Nguyệt có chút kinh ngạc.
“Ban đầu nhìn thấy tướng mạo cô ấy, anh quá mức hưng phấn, coi cô ấy là em, nhưng dù gì cũng không phải, cũng chẳng loại loại anh thích. Anh sẽ cắt đứt sạch sẽ với cô ấy, không lãng phí tình cảm và thời gian của cô ấy, em yên tâm đi.” Tô Khánh Nam thừa nhận.
“Anh cũng lông bông nhiều năm rồi, tìm một cô gái để yêu đi được không? Trên đời này cô gái thấu tình đạt lý, hiểu anh yêu anh vẫn còn rất nhiều, ví dụ như Chu Hân Ly, cô ấy thật sự yêu anh.”
“Không nói vấn đề này nữa, giống như việc anh bảo em đừng yêu Cố Lăng Kiệt nữa, em có thể ngừng yêu không? Cố Lăng Kiệt tính tình khó chịu như vậy, lại không thích nói chuyện, vẫn luôn ngầu như thế, anh ta có cái gì tốt, còn không biết lấy lòng con gái, đúng không?” Tô Khánh Nam hỏi ngược lại.
Bạch Nguyệt bật cười.
Tình yêu là thứ rất kì diệu.
Người khác cảm thấy không xứng, người trong cuộc lại vô cùng yêu.
Người khác cảm thấy xứng, người trong cuộc lại không thể nào tìm được cảm giác.
Thẩm mỹ quan của mỗi người cũng không giống nhau.
Có người thích gầy, có người thích béo, có người thích đẹp trai, cũng có người thích xấu trai.
Chỉ có bản thân yêu hết lòng, sống thật tự tin, không cần để ý ánh mắt và cách nhìn của người khác, dù gì thì câu chuyện ông cháu và con lừa chúng ta cũng đã được đọc từ nhỏ, quá để ý đến suy nghĩ của người sẽ chỉ làm mất đi bản thân mình.
“Được rồi, ngày tháng là của bản thân anh, anh tự sống cho tốt, em cúp máy đây, hôm nay rất mệt, ngủ ngon nhé.”
“Nghe ngon.” Tô Khánh Nam nói theo.
Bạch Nguyệt đang định cúp máy, Tô Khánh Nam lại gấp gáp hét lên: “Đợi đã.”
“Vâng?”
“Còn một chuyện, hôm qua em đã ở nhà Tô Chung rất lâu, có đúng không?” Tô Khánh Nam hỏi.
Anh biết mình chỉ là muốn nghe thêm giọng nói của cô mà thôi.
“Ừm, Thịnh Đông Quan nói gì rồi?” Bạch Nguyệt hỏi, ngồi lại trên sofa.
“Thịnh Đông Quan nghi ngờ Tô Chung ở cùng với em, Tô Chung không bầu phiếu cho ông ta khiến ông ta rất tức giận. Nhưng anh biết, dựa vào tính tình của Tô Chung, rất khó để ở cùng em, em cố tình ở trong nhà hắn năm tiếng đồng hồ là cố tình để cho Thịnh Đông Quan hiểu lầm có đúng không?” Tô Khánh Nam đoán.
Bây giờ cô rất vui mừng, Tô Khánh Nam giúp cô, nếu không với trí thông mình của anh, Thịnh Đông à Quan chắc chắn sẽ không mắc bẫy.
“Anh giúp tôi như vậy, Thịnh Đông Quang không nghi ngờ gì chứ?” Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.
Tô Khánh Nam nhẹ cười một tiếng, cảm giác được Bạch Nguyệt quan tâm rất tốt, dường như đã có được cả thế giới.
“Hai năm trước Thịnh Đông Quan đã không tin tưởng anh nữa rồi, ông ta vẫn luôn đa nghi, chỗ nhốt ám vệ cũng chưa từng nói cho anh biết, là anh tự mình tìm ra được, sao ông ta lại có thể nghi ngờ anh chứ.” Tô Khánh Nam tự tin đáp lại.
“Vậy thì tốt.” Bạch Nguyệt nhìn bát cháo: “Cái đó, em cúp thật đây, nếu không cháo nguội rồi, đợi lật đổ Thịnh Đông Quang rồi em sẽ mời anh ăn một bữa để cảm ơn.”
“Được, vậy... ngủ ngon, mơ đẹp.”
“Ngủ ngon.” Bạch Nguyệt cúp điện thoại, ăn cháo xong, sau khi vệ sinh cá nhân xong liền lên giường đi ngủ.
Cô mơ một giấc mơ.
Mơ thấy Cố Lăng Kiệt và tiểu Diễn.
Một nhà ba người họ cùng nhau chiều đùa trong vườn, cô nhìn thấy một con rắn, đuổi con rắn đi, chớp mắt đã thấy tiểu Diễn ngậm mồm lại, bị rắn cắn phải.
Cô lo rắn có độc, con rắn đó này đen, Cố Lăng Kiệt nói rắn không có độc đâu, cô không yên tâm, bắt lấy con rắn bẻ ra làm đôi
Con rắn vẫn sống, muốn bỏ chạy.
Cô đập nát đầu con rắn, xác định nó đã chết rồi mới yên tâm.
Trời bắt đầu đổ mưa.
Cảnh tượng trong đầu lại trở về cô nhi viện cô từng sống hồi nhỏ.
Khu vườn trong cô nhi viện có một cái giếng.
Cô còn nhớ nước trong giếng vô cùng trong lành
Lúc đó điều kiện ở cô nhi viện rất tệ, không có tủ lạnh, viện trưởng mua một quả dưa hấu to về, để trong thùng, thùng để ở trên mặt nước, buổi tối khi ăn dưa hấu sẽ thấy mát lạnh, vô cùng ngọt.
Bọn trẻ trong cô nhi viện đều ngồi trên nóc nhà chơi đùa.
Viện trưởng sẽ sắp xếp sẵn chăn giường cho họ, còn làm cả lều nhỏ, các bạn nhỏ đều chơi đùa trong lều nhỏ đó.
Kể chuyện, chơi đố, ca hát, đếm sao, cảm giác đó ấm áp mà hạnh phúc, không có lo lắng, không có áp lực, mặc dù không có cha mẹ nhưng sống rất vui vẻ mà không cô độc.
Bạch Nguyệt mở mắt, nhìn thấy một bóng đen đang lật tìm thứ gì đó trong phòng cô.
Cô yên lặng nhắm mắt lại.
Nếu như đối phương muốn giết cô đã ra tay lâu rồi, sẽ không đợi đến tận bây giờ.
Nhưng, anh ta là ai!
Tại sao phải tìm đồ trong nhà cô.
Ở đây có rất nhiều vệ sĩ, ám vệ cũng quan sát trong bóng đêm, còn có thiên nhãn.
Anh ta vào bằng cách nào, tại sao lại không bị ai phát hiện, ngoài ra, anh ta đang tìm cái gì!
Đột nhiên với cảm giác hơi thở của đối phương ở rất gần, trên mặt đều là hơi thở của anh ta.
Anh ta đang quan sát cô ở khoảng cách gần.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, lông mi không thể run rẩy, phải giả bộ ngủ say, thở đều.
Cô mở mắt ra thì chắc chắn sẽ chết.
Người đó vẫn luôn quan sát cô, có hơn năm phút đồng hồ.
Bạch Nguyệt thấy trên môi có chút mềm mại.
Anh ta thế nhưng lại hôn cô...