Chương 656: Anh Chỉ Muốn Gặp Bạch Nguyệt
CHƯƠNG 656: ANH CHỈ MUỐN GẶP BẠCH NGUYỆT
“Tôi không phải là sự lựa chọn tốt nhất của Thu Đình, cô ấy nên chọn một người đàn ông yêu thương, bao dung, chăm sóc cho cô ấy; không phải cậu vẫn luôn thích cô ấy sao? Hai người rất hợp nhau.” Hình Thiên lạnh nhạt nói.
“Nhưng người cô ấy yêu là anh.” Lê Tuấn Đạt cúi đầu nói.
“Nhưng người tôi yêu là người khác, ngoại trừ cô ấy, tôi sẽ không yêu thêm người nào nữa, ngày hôm nay Hình Thương bảo tôi động phòng với cô ấy, tối nay tôi giao cô ấy cho cậu, nhớ đối tốt với cô ấy.” Hình Thiên căn dặn.
Lê Tuấn Đạt căng thẳng: “Tôi sợ, một ngày nào đó cô ấy phát hiện ra sẽ hận tôi đến chết.”
“Cô ấy vẫn còn nhỏ, chưa biết ai là người đối tốt với cô ấy nhất, đợi sau khi cô ấy hiểu chuyện sẽ hiểu rõ thôi.”
Lê Tuấn Đạt gật đầu: “Tôi chắc chắn sẽ chăm sóc cô ấy cả đời.”
Hình Thiên vỗ vỗ vai Lê Tuấn Đạt.
Một lát sau, Thu Đình đã thay đồ ngủ, từ trong phòng đi ra.
Cô không mặc nội y, coi như trong suốt đến mức hiện ra bên ngoài.
Thế nhưng Hình Thiên lại nhìn cô giống như một bức tượng điêu khắc, không hề có suy nghĩ gì.
Anh đưa cho cô một ly nước: “Bổ sung nước sau khi tắm rất tốt cho cơ thể.”
“Vâng.” Thu Đình ngoan ngoãn uống ly nước, hai tay ôm Hình Thiên từ phía sau: “Thật ra ông đã từng nói với em, bảo chúng ta phát sinh quan hệ trước, cũng bảo em cứ yên tâm, ông sẽ làm chủ cho em, chỉ hy vọng em có thể kiên nhẫn, đầu tiên cứ đợi phía sau anh, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
“Cô nên tìm một người thích hợp để yêu thương và chăm sóc cho mình.” Hình Thiên nặng nề nói.
“Không phải là anh sao? Em tin rằng, sau này chắc chắn anh sẽ yêu em, anh sẽ không tìm được người phụ nữ nào tốt hơn em.” Thu Đình nói rất tự tin.
Hình Thiên kéo tay cô xuống: “Nhắm mắt lại.”
“Vâng.” Thu Đình nhắm mắt: “Hình Thiên, anh làm sao vậy, tại sao lại bảo em nhắm mắt lại?”
Hình Thiên cầm một chiếc khăn, buộc vào mắt Thu Đình: “Lần đầu tiên sẽ hơi đau, cô ráng chịu đựng một chút.”
“Dạ vâng.” Thu Đình vui vẻ nói.
Hình Thiên lùi về phía sau, Lê Tuấn Đạt bước lên phía trước, hôn lên môi Thu Đình.
Anh mở đường hầm bước ra khỏi đó, có rất nhiều chuyện đang dồn nén ở trong lòng, cũng có rất nhiều chuyện không thể nói với ai.
Bây giờ anh chỉ muốn nhìn thấy một người, đó chính là Bạch Nguyệt.
*
Bạch Nguyệt thức dậy đã làm 8 giờ tối, sau khi ngủ một giấc dài, tinh thần của cô đã tốt hơn rất nhiều.
Tống Tâm Vân đã nấu cho cô một món súp cá rất ngon, móng giò kho tương, còn cò trứng cà chua và gà xé cay.
“Tiểu Nguyệt, ngày mai là bắt đầu kỳ nghỉ Tết, con muốn đi đâu chơi, mẹ cùng con đi.” Tống Tâm Vân yêu thương nói.
Cô cũng muốn đi dạo ở bên ngoài, đi mua quần áo mới, sắm đồ Tết, cùng bạn bè đi xem phim, ca hát, tụ họp, nghỉ mát, tận hưởng không khí trước Tết.
Thế nhưng cô không thể đi tùy tiện đi ra ngoài.
Cô đang gặp nguy hiểm, những binh sĩ của cô sẽ càng gặp nguy hiểm hơn, giống như Lâm Thư Lam, bởi vì bảo vệ cô mà bị thương rất nặng, bây giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện.
“Lúc trước khi mình vẫn còn là bác sĩ phụ khoa, chính mình vẫn luôn muốn có quyền lực tối cao, cảm thấy như vậy mới có thể xứng đôi với Cố Lăng Kiệt, bây giờ chính mình đã có quyền lực rất lớn thế nhưng lại mất đi niềm vui đơn giản, hóa ra mình vẫn luôn nhìn thấy thứ mà người khác có, nhưng lại bỏ quên thứ mình có.” Bạch Nguyệt mỉm cười thở dài, đôi mắt hơi đỏ lên.
“Nếu như lúc đầu mẹ sớm đồng ý cho hai con ở bên nhau, có lẽ bây giờ hai con đã có thể hạnh phúc rồi.”
Bạch Nguyệt nắm chặt tay của Tống Tâm Vân: “Thật ra lúc đó mẹ đã thử nghiệm rồi, ba có cách nghĩ của ba, bây giờ con cũng có thể hiểu rõ được cách nghĩ của ba, đây chính là sự sắp đặt của số phận, chí ít là lúc trước con không có thứ gì cả, nhưng bây giờ con đã có một người mẹ tốt.”
“Đứa nhỏ này luôn thiện lương như vậy, Cố Lăng Kiệt có thể cưới được con cũng là may mắn của nó, một ngày nào đó sẽ tốt đẹp hơn thôi.” Tống Tâm Vân an ủi Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt gật đầu, cũng nói theo Tống Tâm Vân: “Chỉ cần con không ngừng cố gắng, một ngày nào đó sẽ tốt đẹp hơn thôi.”
Đúng lúc này, điện thoại của Bạch Nguyệt reo lên, cô nhìn màn hình điện thoại hiển thị tên Tả Đoàn Niên.
Ngược lại Tả Đoàn Niên đã dạy cô một chiêu, đó là phải ghi âm lại điện thoại của mình.
Cô nghe điện thoại.
“Cô rất có bản lĩnh.” Tả Đoàn Niên nói một cách kỳ quái.
“Trên thực tế, từ quyền lực đến địa vị mà nói, bản lĩnh của ông lớn hơn tôi gấp trăm ngàn lần.” Bạch Nguyệt nói sâu xa.
“Cô muốn gì thì nói đi?” Giọng điệu của Tả Đoàn Niên không được tốt cho lắm.
“Tôi nhớ tôi đã nói với ông rồi, tôi muốn ông thả con của bà Tằng ra, đứa bé đó vô tội.”
“Lúc mẹ nó chết, nó đã đi theo mẹ nó rồi.” Tả Đoàn Niên nói rất ngang ngược.
Bạch Nguyệt làm mặt lạnh: “Tôi không cảm nhận được thành ý của ông, cũng cảm thấy ông không cần gọi điện cho tôi đâu.”
“Bây giờ người của tôi đang ở chỗ cô, cô muốn như thế nào? Thuyết phục anh ta để anh ta cắn ngược lại tôi?” Tả Đoàn Niên hung dữ nói.
“Tôi không biết ông đang nói gì, người nào của ông đang ở chỗ tôi chứ?” Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.
Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, nếu như Tả Đoàn Niên bởi vì vũ khí sinh hóa trong tay Lã Bá Vĩ, vậy thì ông ta sẽ không để cho Lã Bá Vĩ làm tử sĩ.
Lúc trước bởi vì quá mệt mỏi, đầu óc cũng không được minh mẫn, cho nên không suy nghĩ thấu đáo.
Tả Đoàn Niên không biết vũ khí sinh hóa đang ở trong tay Lã Bá Vĩ, cho nên ông ta không thể nào là người đứng đầu tổ chức khủng bố.
“Đừng giả vờ với tôi, nếu như cô đã phát hiện ra anh ta, cô còn không biết hay sao?” Tả Đoàn Niên chán ghét nói.
“Ồ, hóa ra người đó là người của ông.” Bạch Nguyệt làm bộ như không biết.
“Nói đi, cô còn muốn như thế nào?” Tả Đoàn Niên thiếu kiên nhẫn nói.
“Đầu tiên quả thật người của ông không nằm trong tay tôi, tôi không bắt anh ta; thứ hai ở chỗ ông, ngoại trừ bí mật có liên quan đến Cố Lăng Kiệt khiến tôi cảm thấy hứng thú thì những thứ khác tôi đều không cần; thứ ba tôi không phải là chính khách, ông không cần nhắm vào tôi.”
“Người của tôi thật sự không ở trong tay cô sao?” Tả Đoàn Niên không tin.
“Nếu như người của ông thật sự đang ở trong tay tôi, không phải tôi đã sớm bàn điều kiện với ông rồi sao? Tôi cần người của ông để làm gì, dùng anh ta để chỉnh lý ông sao? Chỉ cần ông không thừa nhận, vẫn luôn phủ định là mình bị oan, ai có thể chứng minh anh ta là người của ông đây? Vì vậy, người của ông thật sự không nằm trong tay tôi, ngoài ra cũng xin ông đừng phái người tới chỗ của tôi nữa, tôi chỉ muốn sống những ngày tháng yên ổn có được không?” Bạch Nguyệt đàm phán.
Tả Đoàn Niên ngừng một chút rồi nói: “Ngày mai cô đã chuẩn bị nói với cảnh sát như thế nào?”
“Tôi cũng không muốn nói gì, ông muốn từ trong miệng tôi nói ra chuyện ông tính kế Thẩm Diên Dũng, sau đó tôi sẽ đắc tội với Thẩm Diên Dũng cũng sẽ đắc tội với ông, tôi không cần phải làm như vậy, chỉ có điều Tô Chung không muốn buông ta cho tôi, tôi cũng không còn cách nào khác, ông có lời đề nghị nào không?” Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.
“Cô có thể trực tiếp nói ra những bí mật có liên quan đến Tô Chung.”
“Tô Chung có bí mật gì vậy?” Bạch Nguyệt tò mò, nói không chừng Tả Đoàn Niên thật sự biết được chuyện không mấy ai biết của Tô Chung.
Từ khi ông ta bắt đầu tính kế với Cố Lăng Kiệt, cô đã đứng ở phía đối lập với ông ta rồi.