Chương 833: Cô Có Tác Dụng Gì?
CHƯƠNG 833: CÔ CÓ TÁC DỤNG GÌ?
“Về vấn đề bảo vệ môi trường, các số liệu kiểm tra chất lượng không khí đều phù hợp với tiêu chuẩn, chúng tôi còn xây dựng các bức tường và các khu rừng phòng hộ bao quanh, xây dựng các tiểu khu xanh hóa, vấn đề nước sạch cũng rất có hiệu quả, sau này sẽ tiếp tục duy trì. Hơn nữa, ở tầng 6 đã xây dựng vườn hoa trên không, có tác dụng hút bụi bẩn, cung cấp oxi và ion điện âm.”
Bạch Nguyệt gật đầu: “Tiếp đến anh cùng với bên quy hoạch hãy mở cuộc họp nhỏ, trước hết làm tốt công tác xanh hóa, tránh gây ô nhiễm.”
“Vâng.” Bộ trưởng Bộ tài nguyên môi trường đáp.
“Về vấn đề nhân sinh xã hội, dựa theo kết quả cuộc thảo luận lần trước, tôi đã tăng thêm ngân sách giáo dục, trợ cấp sinh sản, trợ cấp dưỡng lão; 99% rau xanh đều từ những trang trại hữu cơ, hiện nay vấn đề trang phục và dược phẩm vẫn phải lấy từ bên ngoài, tôi đề nghị, triển khai hạng mục thời trang và dược phẩm.”
“Hạng mục dược phẩm có thể triển khai, sẽ thêm vào cơ cấu nghiên cứu, nhưng về thời trang thì việc thiết kế may mặc sẽ gây ô nhiễm, tạm thời không thực hiện.” Bạch Nguyệt quả quyết nói.
“Nếu như là trang phục thủ công thì sẽ rất thân thiện với môi trường, hơn nữa có thể tự tạo nên thương hiệu riêng của chúng ta, có thể xuất hàng ra ngoài, để tăng thêm nguồn thu nhập tài chính.” Bộ trưởng Bộ an sinh xã hội đáp.
“Có thể xem xét phương án này, cô làm một bản kế hoạch chi tiết gửi cho tôi xem.”
“Còn một vấn đề nữa, liên quan đến việc phân chia nhà đất, có người có hai con, thậm chí ba năm sinh hai đứa, cũng có người đón bố mẹ vợ cùng đến ở, các cậu nhà vợ đến ở, cho nên nảy sinh vấn đề nhà quá chật để ở chung, họ lại muốn có thêm một căn nhà, nếu như phê duyệt cho họ, những người khác cũng sẽ làm theo, ai cũng muốn có thêm nhà; nếu như không phê duyệt, thì quả thực cả gia đình họ không sống nổi trong cùng một căn.”
Bạch Nguyệt dừng bút, nhìn Bộ trưởng Bộ an sinh xã hội: “Sao lại có vấn đề này, ban đầu khi phân chia nhà đất, chỉ cho phép đón bố mẹ hoặc trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên vào ở thôi mà.”
“Họ cảm thấy môi trường ở đây tốt, có nhiều cơ hội việc làm, trẻ em đi học và sau này đi làm đều rất tiện, nên đón hết họ hàng thân thích vào đây.”
“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, tạo phúc cho dân chứ không được một mực đòi hỏi, nếu không sẽ cảm thấy biết ơn mà lại coi đó là điều đương nhiên, trở thành ích kỷ. làm loạn trật tự. Tôi nhớ khi họ chuyển vào ở bắt buộc phải chỉnh sửa lại thông tin trong chứng minh thư, ghi nơi ở là vùng biển biên giới phía Nam, và được đặc quyền ở lâu dài. Còn đối với những người đến thăm người thân, thì chỉ cho họ thời gian dài nhất là một tháng. Lại phiền cục trưởng Trương vất vả rồi.” Bạch Nguyệt nói rồi nhìn Cục trưởng tổng bộ Cục cảnh sát.
“Được, tôi sẽ tăng cường quản lí, tăng thêm thủ tục nhập cảnh, tăng cường tuần tra, mỗi gia đình có người đến thăm, đều phải gửi văn bản báo cáo cho các đơn vị có liên quan.” Cục trưởng Trương đáp.
“Với những người đã ở đây rồi, làm cho họ thẻ thăm người thân thời hạn một tháng, để cho họ thời gian chuẩn bị, còn các con đầu, con thứ, thì đã tăng trợ cấp sinh sản rồi, sau này sẽ xây thêm rất nhiều tiểu khu, có khu là do quân khu phân cho, có khu là người nhà phải mua, đến lúc đó lại bàn.” Bạch Nguyệt nói.
Cục trưởng Trương nhận lệnh.
Cuộc họp kéo dài 3 tiếng đồng hồ, sau khi các bộ phận quan trọng có liên quan báo cáo xong, đến lượt các bộ phận trực thuộc báo cáo chi tiết. Bạch Nguyệt ghi chép lại hết các vấn đề, cuối cùng tổng kết, đưa các vấn đề đó cho bọn họ nghiên cứu vào tuần kế tiếp, tuần sau cô muốn nhìn thấy phương án giải quyết, trừ khi là giải quyết không được thì mới mở cuộc họp.
Cô từ phòng họp đi ra, Lâm Thư Lam đón lấy, đưa cho Bạch Nguyệt bát canh mộc nhĩ trắng táo đỏ: “Cô chủ, cô vất vả rồi.”
Bạch Nguyệt cười nhẹ, nhìn bụng của Lâm Thư Lam: “Cô bầu 8 tháng rồi nhỉ, những việc này không phải làm nữa, ở nhà dưỡng thai chờ sinh em bé đi, ở cữ thì sức khỏe mới tốt được, đã chọn được trung tâm chăm sóc mẹ và bé sau sinh chưa? Đến lúc đó tôi sẽ đánh tiếng, để họ sắp xếp cho cô người tốt nhất.”
“Tôi cơ thể khỏe mạnh, không sao đâu, có thể làm đến lúc sinh con. Lục Sinh cũng là cô nhi, anh ấy luôn phải trực trong quân đội, ở nhà cũng không có ai, thôi thì để tôi ở bên cạnh cô chủ.” Lâm Thư Lam nhận lại chiếc bát.
“Sinh xong cô nhắc tôi, cô nghỉ ở nhà mấy tháng thì tôi cho Lục Sinh nghỉ từng ấy để cậu ta chăm sóc cô, phục vụ tốt cô và đứa nhóc.” Bạch Nguyệt lên xe.
“Không cần đâu, tôi đến trung tâm chăm sóc sau sinh hai tháng, có người chăm sóc hai mẹ con rồi.”
“Có chồng ở bên cạnh, tâm trạng và sự ảnh hưởng đến đứa nhỏ đều không giống nhau, cả đời có được mấy lần chứ. Cô nghe tôi đi, đợi cô nghỉ ngơi mấy tháng rồi, có thể dẫn theo cả đứa bé đi làm cùng, Thủ Thủ đi học rồi, mẹ chồng tôi rất thích trẻ con, cô đưa đứa trẻ theo, bà ấy sẽ rất vui, dù sao cô cũng là cháu gái nuôi của bà ấy mà.” Bạch Nguyệt cười nói.
Lâm Thư Lam gật đầu.
Bạch Nguyệt quay lại phủ tướng quân, Tống Tâm Vân đã nấu xong cơm trưa rồi, cười cong mí mắt: “Mẹ và Tiểu Hạ lúc nãy còn đang nói xem, con và Lăng Kiệt ai sẽ về trước.”
“Tiểu Hạ tới rồi sao.” Bạch Nguyệt quay đầu, thấy Tiểu Hạ đã béo lên không ít.
Tiểu Hạ cung kính đứng lên chào: “Cô chủ.”
“Lâu rồi không gặp, sắc mặt tốt hơn nhiều rồi đó, chứng tỏ là một người phụ nữ đang sống hạnh phúc.” Bạch Nguyệt cười đáp, nhìn xung quanh: “Cô không đưa Tiểu Tinh Tinh đi cùng sao?”
“Tiểu Tinh Tinh có bà ngoại trông rồi ạ.”
“Cô làm việc ở bệnh viện có ổn không? Có gặp rắc rối gì không?” Bạch Nguyệt nhìn thấy chút lăn tăn trong ánh mắt của cô ấy, hỏi dò.
Tiểu Hạ ngại ngùng cúi đầu: “Tôi rất may mắn, từ lúc đầu đã ở cùng phu nhân thủ trưởng, cho nên khi vùng biển biên giới phía Nam thành lập, tôi đến bệnh viện có được chức vị cao, nhưng IQ, EQ cũng như năng lực của tôi không đủ, nên sẽ thấy mệt, sẽ càng thêm tự ti, cảm thấy vô cùng khổ sở, cho nên, tôi muốn tiếp tục đi theo cô chủ, bà chủ và cả cậu chủ nhỏ nữa.”
*
Sắc mặt Lâm Thư Lam hơi là lạ, dù sao từ trước đến giờ mọi thứ đều do cô làm, bây giờ bụng cô to rồi, chẳng mấy nữa phải ở nhà sinh con, cô chủ và bà chủ đương nhiên sẽ cần người chăm sóc.
Nếu như đổi người khác, cô cũng thấy không sao cả, cô ở bên cô chủ nhiều năm rồi, không phải ai cũng có thể làm lung lay vị trí của cô.
Nhưng Tiểu Hạ thì lại khác, Tiểu Hạ cũng từng ở bên cô chủ nhiều năm, so với cô cũng không hề kém, cô lại phải nghỉ ngơi mấy tháng, cô lo rằng sau này quay lại cô chủ sẽ xem trọng Tiểu Hạ hơn.
“Tinh Vũ ngày nào cũng bận, về nhà rất muộn, hơn nữa, hàng ngày anh ấy đều phải tới báo cáo công việc ở phủ tướng quân, tôi ở phủ tướng quân còn có thể gặp được anh ấy. Buổi tối tôi lại về.” Tiểu Hạ giải thích.
“Ý của cô là, cô làm việc ban ngày? Ban ngày Thủ Thủ cũng phải đi học, buổi tối mới về, vậy cô có tác dụng gì?” Lâm Thư Lam hỏi thẳng.
Tiểu Hạ bị hỏi vậy thì cứng họng, trong mắt lộ rõ sự khổ não, cúi đầu, trong lòng nặng nề…