Chương 1170: Chị Ấy Gây Chuyện Là Vì Nặng Tình Hay Vì Muốn Buông Tay
CHƯƠNG 1170: CHỊ ẤY GÂY CHUYỆN LÀ VÌ NẶNG TÌNH HAY VÌ MUỐN BUÔNG TAY
"Ai là thế nào, trước khi em và Hình Thiên ly hôn, Hoa Nhiên vẫn chưa quen Hình Thiên mà." Hoa Cẩm Vinh kích động.
Nhưng Mục Uyển vẫn rất bình tĩnh: “Ai biết được, có nhiều người rất thích bịa chuyện bắt chước những bộ phim được thêm thắt những tình tiết đặc sắc, kỳ lạ như công chúa cam tâm tình nguyện làm người thứ ba xen vào phá hạnh phúc gia đình người ta, vua thì vứt bỏ người vợ đầu đầu ấp tay gối để lưu luyến những cô trẻ đẹp, những nhân vật như vậy đầy ra đấy.”
"Cô đúng là ăn nói hàm hồ, ai dám lưu truyền những thứ như vậy chứ!" Hoa Cẩm Vinh nổi giận.
"Ông cũng chẳng quản được những suy nghĩ đen tối cũng như miệng lưỡi của những kẻ xấu xa, trừ phi tôi làm sáng tỏ mọi chuyện.” Mục Uyển mỉm cười nói.
Một nụ cười ngạo nghễ, tự tin nhưng cũng khiến người ta phải khi đi cùng với ánh mắt lạnh lùng hờ hững.
"Đó là chuyện mà cô nên làm, nó chẳng liên quan gì đến Nhiên cả." Hoa Cẩm Vinh nói.
"Vậy ông có đồng ý cho tôi làm phu nhân An Ninh không?" Mục Uyển hỏi ngược lại.
"Cô có tư cách gì để làm phu nhân An Ninh chứ." Phó Hâm Ưu cực kỳ tức giận.
Mục Uyển nhìn về phía Phó Hâm Ưu: “Tôi là người nhà họ Hạng, đã từng làm phu nhân tổng thống nước A, từng công du năm mươi lăm quốc gia và hiện vẫn còn giữ mối quan hệ tốt đẹp với những quốc gia đó.”
"Đó là những cống hiến của cô đối với nước A chứ không phải với nước M, khi cô còn ở bộ ngoại giao chẳng phải vẫn luôn bỏ bê công việc không có lý do sao, lần này cũng chẳng khác gì mấy.” Phó Hâm Ưu khích tướng.
Mục Uyển bình tĩnh nói: "Lần này tôi đã đến MXG, cảm thấy mức giá của hợp đồng lần trước hơi cao nên mới đàm phán lại lần nữa, và đã giảm giá nhập khẩu dầu xuống 10%."
Lần này người mất bình tĩnh là phu nhân Lan Ninh, mức giá lần trước là do bà ta đi đàm phán, bà ta bật dậy: “Không thể nào.”
Mục Uyển cười nói: "Tôi có hợp đồng đây, là hợp đồng giấy trắng mực đen rõ ràng, đúng rồi, tôi nghe nói, quan hệ giữa bà và hoàng phi của Daniel rất tốt, bà sẽ không trách cái giá đưa ra quá thấp đâu nhỉ, đừng làm vậy nhé, dù gì bà cũng là người nước M, có là anh em ruột thịt thì tiền bạc vẫn phải rõ ràng."
Phu nhân Lan Ninh ý thức được rằng mình đã thất thố nên chậm rãi ngồi xuống.
Mục Uyển làm vậy là muốn nói cho người khác biết rằng cô có thể thay thế được bà ta, phá vỡ được những mối quan hệ ngoại giao của bà ta.
"Cô… được lắm." Phu nhân Lan Ninh hằn học.
"Bà khen tôi có nghĩa là tôi phù hợp ngồi vào vị trí phu nhân An Ninh rồi nhỉ?" Mục Uyển hỏi, mặt không biến sắc.
"Cô ngồi vào vị trí phu nhân An Ninh này thì có thể làm được gì?" Phu nhân Lan Ninh hỏi.
"Bịt miệng dư luận, dù sao cũng chỉ là một tước vị, có chút phúc lợi đặc biệt, so với dư luận thì chẳng là gì, đương nhiên nếu các người cần mạng lưới quan hệ của tôi thì tôi sẽ cố gắng hết sức mình, dù sao nhà họ Hạng cũng sẽ luôn đồng hành cùng nước M.” Mục Uyển nói.
"Chuyện này chúng tôi cần phải thương lượng." Phu nhân Lan Ninh nói.
"Trong lúc thương lượng có cần tôi lánh mặt không?" Mục Uyển hỏi.
"Phiền cô đợi ở bên ngoài vậy." Phu nhân Lan Ninh lạnh nhạt.
Mục Uyển mỉm cười, rời khởi phòng.
An Kỳ và Lã Bá Vĩ lo lắng bước tới.
"Tôi vừa thấy Hình Thiên đi ra, phu nhân không sao chứ?" An Kỳ lo lắng hỏi.
"Cùng lắm là sẽ không giao vị trí phu nhân cho tôi mà thôi, thứ quan trọng nhất cũng đã vuột khỏi tay rồi, có mất thêm thứ khác cũng chẳng là gì, cùng lắm là lại về con số không, mọi thứ đều bắt đầu lại từ vạch xuất phát, đã từng trải qua một lần nên không còn sợ nữa." Mục Uyển nhìn xa xăm, bình tĩnh đáp.
Ánh mặt trời rất đẹp, đây là khoản thời gian đẹp nhất của mùa xuân.
Được ánh mặt trời chiếu lên khiến khuôn mặt cô trắng sáng và cũng rất thuần khiết.
"Phu nhân, ra ngoài đi dạo nhé." Lã Bá Vĩ đề nghị.
"Cũng được, từ trước đến nay tôi không thuộc về những nơi náo nhiệt, ồn ào." Mục Uyển nói một câu hàm ý rồi rời khỏi phòng.
Cô đi dạo bên bờ hồ, ngắm thiên nga được thả trong hồ. Trong không gian có hương hoa thoang thoảng cùng tiếng líu ríu của lũ chim.
Mục Uyển ngồi xuống ghế, gõ nhịp lên mặt ghế nhìn thiên nga bơi trong hồ.
An Kỳ suy nghĩ một chút rồi bước tới hỏi: "Phu nhân uống chút nước nhé?"
Mục Uyển lắc đầu, lẳng lặng nhìn mặt hồ, nét mặt vẫn bình thản, lạnh lùng như vậy.
"Phu nhân, còn thích… Hình Thiên." An Kỳ dè dặt dò hỏi,
Hai mắt Mục Uyển chợt sáng rồi lại chìm vào buồn bã, và cô cũng không trả lời An Kỳ.
"Bọn họ đến." Lã Bá Vĩ khẽ nói.
Mục Uyển nhìn về phía bên phải.
Hoa Nhiên khoác tay Hình Thiên đi tới.
Cặp chú cháu này trông cũng không đến nỗi nào.
Cô lúc nào cũng khoác lên mình những bộ quần áo già dặn vì muốn đồng điệu với anh nhưng xem ra, hôm nay cô không cần phải ăn mặt trang nghiêm nữa, đã qua rồi cái tuổi có thể huênh hoang.
"Tổng thống Hình." Mục Uyển chào hỏi.
Hình Thiên nhìn cô một lúc lâu rồi dặn dò: "Ánh mặt trời không tốt cho da, không cẩn thận sẽ bị cháy nắng đấy, tốt nhất là nên mang theo ô.”
Nghe Hình Thiên nhắc nhở, Mục Uyển mới thấy phía sau họ có người hầu giương một cái ô rất lớn.
"Tôi cũng chẳng phải cành vàng lá ngọc nên không cần phải nuông chiều. Hai mươi sáu năm nay đều như vậy nhưng đã bao giờ bị ánh mặt trời mùa xuân làm tổn thương đâu, có lẽ là do da của tôi dày, thôi, không quấy rầy hai người đi dạo nữa.” Mục Uyển rời đi.
"Uyển." Hình Thiên cất tiếng gọi, âm thanh dịu dàng như kéo cô quay về những ngày còn sống ở phủ tổng thống trước kia.
Mục Uyển dừng bước, nhìn về phía anh, ngực cô đau nhói khi thấy Nhiên đứng cạnh Hình Thiên: “Tôi và Hình Thiên kết nghĩa vợ chồng đã năm năm nhưng chưa một ngày làm vợ chồng thực sự, và anh ấy cũng chưa từng qua lại với người phụ nữ nào khác.”
"Uyển." Hình Thiên lại gọi tên cô lần nữa, lần này anh không hề che giấu sự lo lắng nơi đáy mắt.
Mục Uyển cũng nhìn thẳng Hình Thiên: "Vừa rồi tôi đã nhớ lại chúng ta của trước kia, anh từng cứu tôi từ trong nước sôi lửa bỏng, tuy hai ta không phải là vợ chồng thực sự nhưng anh quả thật chưa từng bạc đãi tôi, ngược lại còn dạy tôi rất nhiều điều, và luôn chở che cho tôi trong ngần ấy năm.
Hết thảy là do tôi quá tham lam nên mới cố chấp như vậy.
Hình như tôi đã sai khi đau khổ, oán trách, thậm chí là sinh hận chỉ vì bị anh bỏ rơi.
Dù anh đối xử với tôi như thế nào đi nữa, vứt bỏ cũng được, để tôi ra đi cũng được, tất cả đều được bù đắp bởi sự ưu ái mà anh dành cho tôi lúc trước.
Tôi không hận anh, cũng không trách anh và tôi tha thứ cho anh.”
Hình Thiên cũng nhói trong lòng, đó là nỗi đau anh chưa từng nếm trải khi thấy người mình yêu sắp tuột khỏi tay nhưng không cách nào giữ được.
Tình cảm dạt dào nhưng cuối cùng đều phải giấu nơi đáy lòng.
Lần chia ly này sẽ là một năm, hai năm, mười năm, mà cũng có thể là suốt đời.
"Hãy tự chăm sóc cho bản thân thật tốt." Hình Thiên nói.
Mục Uyển giật giật khóe miệng, cô quay mặt đi, không nhìn Hình Thiên nữa: “Trước đây, vì anh mà tôi từng ghét cô ấy, thậm chí bởi vì là vợ của anh nên tôi đã cảm thấy như thể đồ của mình bị người ta cướp mất, đau đớn khôn cùng. Nhưng hôm nay, tôi không còn là vợ của anh nữa, vợ của anh sẽ là người khác, tình cảm là một thứ rất kỳ diệu, anh đối tốt với người khác chính là làm tổn thương người bên cạnh, anh đã từng làm tôi tổn thương vì vậy đừng làm người khác tổn thương nữa.”
Mục Uyển không chờ câu trả lời của Hình Thiên đã rời đi, lệ nóng lăn dài trên má.
Từ xưa đến nay cô luôn là người yếu đuối, không cách nào kiên cường để buộc mình phải làm thật tốt và buông tay...