Chương 778: Đời Này Không Phụ, Đừng Lại Tổn Thương Nữa
CHƯƠNG 778: ĐỜI NÀY KHÔNG PHỤ, ĐỪNG LẠI TỔN THƯƠNG NỮA
Tâm trạng Bạch Nguyệt cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Cô và Alan vẫn thích hợp làm bạn bè hơn.
Không gò bó ép buộc, tự do qua lại, bảo vệ lẫn nhau, cả đời làm bạn bè.
Cô không đồng ý ở bên anh, cũng không thể không biết xấu hổ mà giữ anh ở lại được. Nước Anh mới là nơi anh có thể phát triển.
“Anh nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài mua chút hoa.”
Alan nở nụ cười: “Bữa cuối cùng này tôi muốn ăn cơm do chính tay em nấu.”
“Sao có thể là bữa cuối cùng được chứ, anh có thể đến bất cứ lúc nào, lúc nào tôi cũng hoan nghênh anh. Cho dù anh dẫn theo vợ con đến tôi cũng hoan nghênh, anh biết đấy, anh với tôi mà nói còn hơn cả bạn bè.” Bạch Nguyệt nói rất nghiêm túc.
Alan cười: “Vậy tôi phải tận lực tranh thủ để giờ này năm sau có thể dẫn theo người con gái tôi yêu đến chỗ em ăn cơm rồi. Sau đó tôi sẽ học nấu ăn để sau này nấu cho vợ mình.”
“Ừm. Vậy để tôi đi mua thức ăn.” Bạch Nguyệt cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà, đi qua hai ngã tư, đang đợi đèn đỏ thì nghe thấy tiếng hô kinh ngạc của mọi người ngoài cửa sổ, theo bản năng nhìn qua đó.
Có một cô gái tóc dài đang đứng trên tầng thượng cúi đầu nhìn xuống dưới, cô gái đưa tay lên nhìn thời gian, không đợi cứu hộ đến đã nhảy xuống.
Tầng mười bảy, từ tầng cao nhất nhảy xuống hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Hơn nữa cô gái ấy còn không chút do dự, đứng trên đó cũng chỉ vỏn vẹn một phút, cho dù có báo cảnh sát thì cũng không tới kịp.
Cho nên, cô ấy đã ôm quyết tâm phải chết mà tới rồi.
“Bíp bíp bíp.” Xe phía sau đã bấm còi thúc giục.
Bạch Nguyệt nhìn thấy đã đèn xanh rồi nên lái xe đi tiếp. Dù sao người chết rồi, cô cũng bất lực hơn nữa cô cũng không thích xem náo nhiệt.
Không lâu sau, cô đã tới chợ nhưng có lẽ là tới quá sớm nên không có nhiều rau nông dân trồng lắm.
Cô quyết định đi thẳng tới nông trường mua một con gà tây rồi nhờ ông chủ xử lý giúp.
Ông chủ nông trường trồng rất nhiều rau, cô có thể tự mình lựa chọn.
Cô hái một túi cà chua lớn, cái cảm giác vừa mới hái xuống vô cùng tươi mới đó cô thật sự rất thích.
Cô còn hái một túi bí đao lớn, một chút dưa chuột, một ít nấm các loại và một vài loại rau xanh.
Cô nhanh chóng về nhà, lúc này cũng chỉ mới hơn bốn giờ chiều, vẫn còn rất nhiều thời gian để nấu cơm.
Alan tới giúp cô rửa rau còn cô ra sân sau câu một con cá lên.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi, nấu cơm cũng là một chuyện vô cùng hạnh phúc. Nhìn nguyên liệu nấu ăn sống đã được nấu lên nóng hôi hổi thật là ngon.
Làm xong tất cả đã là sáu giờ tối.
Bạch Nguyệt mở chai rượu vang rót cho Alan một ly.
Anh lắc nhẹ ly rượu vang trong tay: “Em chuẩn bị đi tìm Cố Lăng Kiệt à?”
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Tính tôi anh cũng biết đấy, rất bị động.”
Alan cười: “Không phải em bị động mà là do suy nghĩ của em bảo thủ, không chịu suy nghĩ.”
Bạch Nguyệt cười khổ, nhấp một hơi rồi nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly: “Thực ra tôi tin vào số mệnh, số mà đã có ắt nên, số mà không có cầu xin làm gì. Mặc dù tôi không biết vì sao tôi và Cố Lăng Kiệt lại phải xa cách, vì sao tôi lại phải tự thôi miên bản thân nhưng mơ hồ cảm giác được đó là chính là số mệnh của chúng tôi.”
“Chưa biết chừng lần này em đi tìm anh ta, hai người sẽ được ở bên nhau không phải chia xa nữa thì sao?”
“Tôi sợ.” Bạch Nguyệt nói, đối với Alan, cô không cần phải giữ lại hay dối trá điều gì: “Tôi biết, thôi miên tiềm thức một người để cô ấy quên đi một người rất khó. Tự mình thôi miên cho mình càng khó hơn, vì sẽ phải tự có ý thức nói với bản thân rằng bây giờ đang thôi miên. Điều này rất khó, tôi có thể quên được anh ấy như bây giờ, chỉ cần nghĩ một chút là biết khi đó bản thân mình đã đau khổ thế nào.”
“Tiểu Nguyệt, làm người phải luôn nhìn về phía trước chứ không phải chỉ mãi nhìn về phía sau. Nếu như quên rồi thì quên đi, em có thể một lần nữa thích anh ta sau đó quên đi tất cả những chuyện trước đó, đừng nhớ lại nữa.” Alan khuyên nhủ.
“Tôi sợ đột nhiên một ngày nào đó nhớ lại tất cả thì tôi sẽ rất đau khổ. Bây giờ chỉ cần nghĩ đến anh ấy là tim tôi đã rất đau rồi.”
“Đau là bởi em vẫn còn yêu, vẫn còn quan tâm, không đau mới là không sao cả. Nếu như đã còn yêu, còn thương như vậy cũng không biết sau này thế nào thì tại sao không thử một lần. Nhiều lắm cũng chỉ là giành lấy một người thôi mà, có gì to tát đâu chứ.” Alan cười nhẹ: “Chính vì nghĩ như vậy cho nên tôi mới thổ lộ với em.”
Bạch Nguyệt trầm mặc không nói gì.
Alan lại cười, khóe môi vẫn luôn giương lên: “Sau khi thổ lộ thất bại rồi vẫn là bạn bè, không chỉ không mất đi thứ gì mà còn khiến tôi không còn ý niệm gì khác trong đầu. Tôi cảm thấy ngược lại đó còn là một chuyện tốt.”
“Ừm.” Bạch Nguyệt nâng ly lên lại uống một ngụm lớn: “Tôi cần suy nghĩ thêm.”
Alan cũng không nói gì nữa: “Con gà tây này ngon thật nhưng thật ra anh thích ăn gà con hơn.”
“Người ở đây thích ăn gà tây, lần sau anh tới tôi sẽ làm cho anh gà Hoa, có lẽ sẽ hợp khẩu vị anh hơn.” Bạch Nguyệt cười nói.
“Được.”
Ăn cơm xong Bạch Nguyệt đã ngà ngà say nên về phòng đi ngủ trước.
Alan nhìn bóng lưng cô đơn của Bạch Nguyệt, hơi nở nụ cười.
Anh thật sự hy vọng được nhìn thấy cô hạnh phúc, càng hy vọng có người có thể chăm sóc cô. Cho dù người đó không phải anh.
Đến giờ cũng không phải là anh.
Alan cầm điện thoại lên gọi cho Cố Lăng Kiệt.
“Alo, ai vậy?” Giọng Cố Lăng Kiệt lạnh lùng, không chút cảm xúc truyền tới từ đầu bên kia điện thoại.
“Chào anh, tôi là Alan.” Alan hơi cười.
Cố Lăng Kiệt đầu bên kia trầm mặc một chút: “Chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”
“Có lẽ tôi không làm được rồi, vài tiếng trước chúng tôi đã chia tay. Tôi nghĩ đây là cuộc tình ngắn nhất của tôi, mới một ngày, đến hôn cũng không được hôn một lần.”
“Vì sao?” Cố Lăng Kiệt không hiểu đồng thời trong lòng cũng lo lắng: “Nếu như anh muốn phụ cô ấy thì không nên bắt đầu.”
“Là tôi muốn phát sinh quan hệ với cô ấy nhưng cô ấy từ chối. Bởi trong lòng cô ấy không thể chứa thêm người đàn ông nào nữa mà chỉ có mình anh.” Alan cười nói, có hơi buồn nhưng thua trong tay Cố Lăng Kiệt cũng không có gì mất mặt.
Bên kia Cố Lăng Kiệt không nói gì.
“Tính tình tiểu Nguyệt anh còn hiểu rõ hơn tôi. Cô ấy vô cùng bị động, tâm tư mẫn cảm lại không muốn làm tổn thương người khác. Vừa có chút biến động nhỏ cô ấy đã cưỡng ép bản thân từ bỏ, không đi tranh giành nhưng cô ấy là thật lòng yêu anh. Ngày mai tôi đi rồi, anh có thể chăm sóc tốt cho tiểu Nguyệt được không?”
Cố Lăng Kiệt lại tiếp tục trầm mặc.
“Cái người này sao còn nói ít hơn cả tiểu Nguyệt vậy, như này sao tôi có thể buông được chứ?” Alan bất đắc dĩ nói.
“Alan, cảm ơn anh.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Cảm ơn gì chứ. Hôm qua tiểu Nguyệt nói cô ấy tin tưởng số mệnh, tôi tin rằng trong sinh mệnh cô ấy có anh. Nếu không tại sao cứ mỗi khi tôi muốn ở bên cô ấy thì anh lại xuất hiện chứ. Có lẽ đây cũng là do ông trời đã sắp đặt, tôi chỉ hy vọng anh đừng khiến cô ấy phải chịu tổn thương nữa mà thôi.” Alan hơi cười nói.
“Ngày mai anh bay chuyến mấy giờ, tôi tiễn anh.”
“Tôi còn chưa mua vé mà cậu đã không đợi được muốn tiễn tôi đi làm tôi lại muốn ở lại tới tối mai mới đi, xem ai đó đấu tranh.” Alan nói đùa.