Chương 798: Buông Xuống Cầm Lên Chỉ Trong Một Ý Nghĩ
CHƯƠNG 798: BUÔNG XUỐNG CẦM LÊN CHỈ TRONG MỘT Ý NGHĨ
Ánh mắt anh, khiến cô cảm thấy bi thương, trong lòng không thoải mái.
Nhưng từ xưa đến nay, vẫn luôn là yêu nhau dễ ở chung khó, vợ chồng yêu nhau nữa thì năm tháng trôi qua, cũng sẽ quên đi đã yêu như thế nào.
Họ sẽ bị củi gạo dầu muối, chuyện vặt trong cuộc sống làm cho mệt mỏi.
Cô đã gặp quá nhiều...
Có lẽ, cho tới nay Bạch Nguyệt đều tự ti, nhát gan, sợ hãi, nên khi gặp vấn đề, cô không muốn đối mặt, mà trước tiên nghĩ tới là trốn tránh.
Cô chính là loại người này.
"Cái đó, anh mau đi về nghỉ đi, sức khoẻ là quan trọng nhất." Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Cố Lăng Kiệt sâu kín nhìn cô, không nói gì, cũng không hề động đậy.
Cô cũng không thuyết phục nữa, sau khi để đồ ăn vào tủ lạnh, gọi điện thoại cho mẹ Tần của Trương La Nguyệt.
"Trong khoảng thời gian này trạng thái tinh thần của La Nguyệt đều rất tốt, nó đang sáng tác, nếu cần tôi sẽ gọi điện thoại cho bác sĩ Bạch." Mẹ của Trương La Nguyệt nói.
Bạch Nguyệt yên tâm: "Được."
Cô liên hệ đại sư Cổ Pháp, rồi đi khách sạn đại sư Cổ Pháp giảng bài.
Khi ra khỏi cửa, Cố Lăng Kiệt vẫn còn ở đó.
Cô hơi tức giận: "Anh cũng hơn ba mươi tuổi rồi, sao còn như trẻ con thế, anh đứng ở cửa nhà em có tác dụng sao?"
Cố Lăng Kiệt nhìn cô chăm chú, trong lòng ê ẩm chua xót, một loạt lời lẽ vụng về, có nghìn lời cũng không nói ra được.
"Tùy anh thôi." Bạch Nguyệt bất đắc dĩ nói, rồi lái xe, rời đi.
Khi cô đến, mấy người đại sư Cổ Pháp đã đang giảng đạo.
Cô nghe đại sư Cổ Pháp nói: "Vì yêu sinh lo, vì yêu sinh sợ, nếu thoát khỏi tình yêu, không lo cũng không sợ; vì yêu sinh oán, vì yêu sinh hối hận, nếu thoát khỏi tình yêu, không oán cũng không hối hận; vì yêu sinh buồn, vì yêu sinh thương xót, nếu thoát khỏi tình yêu, không buồn cũng không thương xót; vì yêu sinh đau, vì yêu sinh e sợ, nếu thoát khởi tình yêu, không đau cũng không e sợ."
"Người không yêu, chẳng phải là người lãnh đạm sao, cái xác không hồn thì làm sao có đại ái." Ông già hỏi.
"Đời người có tám cái khổ, sinh lão bệnh tử, yêu oán biệt ly, cầu không được, ngũ âm hừng hực, phàm tùy tâm sinh, tâm sinh ý niệm, niệm tĩnh lặng mà vô thường, thông suốt thì là thiên nhân, bình tĩnh quan sát vạn vật, khi còn sống có thể chịu được mọi chuyện, duy tình, ham thích, cũng không cái khác, cho nên, tu phật trước tu tâm." Đại sư Cổ Pháp giải thích.
"Chỉ có trải qua đau khổ, mới có thể cảm nhận được vui sướng, đại sư Cổ Pháp không có lúc đau khổ, làm sao có tâm tình vui sướng." Có một phụ nữ hỏi.
"Không ham muốn cũng không cầu, yên tĩnh đến tươi sáng, thoát khỏi hồng trần thì có thể quan sát vạn vật, không buồn, không đau, nhưng có thể nhận biết thiên hạ." Đại sư Cổ Pháp nói.
Tâm tình Bạch Nguyệt bình tĩnh lại, mỗi lần nghe đại sư Cổ Pháp nói chuyện, cô đều có thể cảm thấy khá thoải mái dễ chịu, giống như thấy được Xá Lợi phát sáng, gió xuân phất qua gương mặt, trong hơi thở là không khí tự nhiên, có thể khiến người ta điềm tĩnh, bình thản.
Bên cạnh có người ngồi xuống, khí tức quá mạnh.
Tim Bạch Nguyệt đập mạnh, nhìn về phía bên cạnh.
Cố Lăng Kiệt liếc nhìn cô, không nói một lời, lại nhìn đại sư Cổ Pháp.
Đại sư Cổ Pháp cũng nhìn thấy Cố Lăng Kiệt, gật đầu, mỉm cười, tiếp tục luận đạo.
"Nếu như em xuất gia, anh sẽ xuất gia cùng em." Cố Lăng Kiệt khẽ nói.
Bạch Nguyệt nhìn anh, có lẽ, cô là vì quá yêu, mới sinh lo, sợ, oán, hối hận, buồn, thương xót, đau đớn, e sợ, tám loại cảm xúc này đồng thời xuất hiện.
Rời khỏi anh, cô sẽ khôi phục bình thản trước kia, nhưng, nếu như muốn bình thản, tại sao còn đáp ứng ở cùng anh.
Rốt cuộc bản thân cô muốn gì?
"Đại sư Cổ Pháp, có việc tôi vẫn luôn không nghĩ ra, thần tiên có thể kết hôn, tại sao Phật lại không thể?" Có một cô gái hỏi.
Đại sư Cổ Pháp cũng mỉm cười: "Phật không phải là không thể kết hôn, mà là nhìn thấu cho nên không muốn, về phần thần tiên, vốn dĩ do người đời bịa đặt ra, mang theo sắc thái huyền huyễn, được tạo ra bởi hy vọng của con người đối với trường sinh, dục vọng, phép thuật."
"Con người thật sẽ tiến vào tuần hoàn, trùng sinh sao?" Cô gái lại hỏi.
"Chúng ta không biết thế giới sau khi chết, có lẽ, nói không chừng có thể thật, bây giờ rất nhiều nhà khoa học đang nghiên cứu, sau khi con người chết đi, trọng lượng cơ thể sẽ nhẹ đi, phần mất đi có lẽ chính là linh hồn, có lẽ, tương lai khoa học và thăm dò sẽ nói cho chúng ta biết đáp án, bây giờ, tôi chỉ muốn mang theo tín ngưỡng của tôi, đi thẳng về phía trước." Đại sư Cổ Pháp trả lời.
"Chân tướng của sự thật thường không quan trọng yếu, quan trọng là tin tưởng cái gì, tôi nhớ khi còn bé đọc truyện Anh Hùng Xạ Điêu, có người nói thật ra Dương Khang không chết, sau khi chôn xuống, bùn đất hấp thu độc trên người Dương Khang, nên Dương Khang lại sống lại, tôi luôn tin, còn tuyên truyền khắp nơi." Bạch Nguyệt khẽ nói.
Có lẽ là đại sư Cổ Pháp thính tai, nghe được lời Bạch Nguyệt, nhìn Bạch Nguyệt mỉm cười một tiếng.
Bạch Nguyệt cũng cười đáp lại.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt lạnh lùng.
Anh biết mình đang ghen.
Anh không thích Bạch Nguyệt cười với người đàn ông khác, dù là hòa thượng cũng không được, không chừng là giả làm hòa thượng tiếp cận, sau khi đạt được mục đích sẽ hoàn tục.
Họ nói chuyện bốn tiếng, Bạch Nguyệt kiên nhẫn nghe xong, phát hiện một điểm, tu tâm có chút tương tự tâm lý học.
Ví dụ như, khi một người chịu tổn thương vì tình, Phật nói, buông xuống, thì có thể giải thoát, đi làm chuyện đại ái, quên tình cảm cá nhân đi.
Trong tâm lý học, nếu như một người bị tình yêu tổn thương, khi rất thống khổ, hãy hành động, cũng là thuyết phục người này buông xuống, đi làm việc có ý nghĩa hơn.
Nên mặc kệ là tu phật hay là tìm bác sĩ tâm lý, kết quả cũng là vì muốn đạt được tâm lý bình thản, yên tĩnh, không thống khổ nữa, sống vui vẻ, có thể mỉm cười nhìn tất cả.
Chỉ cần khiến tâm tình bình thản, buông hay không buông, thật ra không quan trọng.
Cô nhìn Cố Lăng Kiệt: "Lăng Kiệt, em đói rồi, đúng lúc chúng ta có thể về nhà ăn lẩu, trong tủ lạnh em có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn."
Cố Lăng Kiệt kinh ngạc nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt mỉm cười: "Đi thôi."
Cô đứng dậy, đại sư Cổ Pháp đi tới trước mặt cô: "Bạch thí chủ, có thể nói riêng với thí chủ mấy lời hay không."
Cố Lăng Kiệt theo bản năng chặn trước mặt Bạch Nguyệt, lòng đề phòng rất mạnh.
"Được rồi." Bạch Nguyệt sảng khoái đồng ý, quay đầu nhìn Cố Lăng Kiệt: "Anh cũng là lái xe tới nhỉ, anh về trước đi chờ em, một lát nữa em sẽ trở về."
Cố Lăng Kiệt nhướng mày.
Bạch Nguyệt vuốt lông mày của anh: "Em không thích khi anh cau mày, trở về chờ em."
"Ừ, anh chờ em." Cố Lăng Kiệt nặng nề đáp.
Bạch Nguyệt đi theo đại sư Cổ Pháp tới gian phòng cách vách: "Thí chủ nghĩ thế nào?"
"Tôi nghĩ, thời cổ đại không có bác sĩ tâm lý, mọi người trong lòng có nỗi khổ thì sẽ đi chùa chiền, khi đó chùa chiền thành chỗ giải thích nghi hoặc cho nam nữ hồng trần, tướng do tâm sinh, tâm mạnh mà ý định, có phật dẫn dường, thì họ sẽ biết làm thế nào bỏ xuống đau khổ trong lòng, nên phật dùng cách đó phổ độ chúng sinh, ngài cảm thấy thế nào?" Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.
"Ý nghĩ này của thí chủ rất mới, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người nói như thế với tôi."
"Tâm sự với đại sư, trong lòng tôi sẽ rất dễ chịu, có thể ngài chính là niềm tin của tôi, cũng có thể là ngài dùng phương pháp của ngài khuyên bảo tôi, tôi tán đồng rất nhiều quan điểm của ngài, nhưng có một điểm..."