Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1065: Từ Khi Nào Mà Bọn Họ Đã Thành Như Thế Này​




CHƯƠNG 1065: TỪ KHI NÀO MÀ BỌN HỌ ĐÃ THÀNH NHƯ THẾ NÀY
“Còn nữa, đây là cho Thủ Thủ.” Hạng Uyển đưa máy chơi game cho Thủ Thủ.
“Oa, tuyệt vời quá, con vẫn luôn muốn có chiếc máy chơi game này, cảm ơn thím, à không, mẹ nuôi.” Thủ Thủ vui vẻ cúi chào.
Hạng Uyển xoa đầu Thủ Thủ: “Là cha nuôi con chuẩn bị, người con phải cám ơn là cha nuôi con.”
“Cha nuôi, cha dẫn con đi đi, con muốn rời khỏi nơi này, đi theo cha, con cam đoan sau này lớn lên sẽ hiếu thuận với cha.” Thủ Thủ ôm bắp đùi Hình Thiên, quấn quít cạnh Hình Thiên.
Ánh mắt sắc bén của Cố Lăng Kiệt quét về phía Thủ Thủ: “Cha đếm đến ba, quay về phòng của con, một, hai,...”
Còn chưa đếm đến ba Thủ Thủ đã buông Hình Thiên ra, bĩu bĩu môi, cúi đầu quay về phòng của mình.
Hình Thiên nở nụ cười, nói với Cố Lăng Kiệt: “Cậu đó, quá nghiêm khắc với Thủ Thủ rồi, nó là con của cậu, không giống những quân nhân kia của cậu.”
“Quân nhân cũng là con trai của người khác, tôi không muốn nuông chiều nó, bây giờ càng ngày càng vô pháp vô thiên rồi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Ôi.” Hình Thiên thở dài một hơi, dù sao cũng không phải là con trai mình, cũng không đến phiên mình quản thúc: “Cậu đó, chỉ có Bạch Nguyệt mới có thể trị cậu.”
“Anh cả, em cũng không quản lý được anh ấy đâu.” Bạch Nguyệt vừa cười vừa nói.
Cố Lăng Kiệt nhìn về phía Bạch Nguyệt, ánh mắt nhu hòa hơn rất nhiều so với lúc trước: “Anh mà cần phải trị sao?”
Bạch Nguyệt cười, trong nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
“Được, được rồi, ăn cơm thôi.” Tống Tâm Vân nói.
Tiểu Hạ giúp bưng đồ ăn.
Bạch Nguyệt gọi Tiểu Hạ: “Cô gọi Trương Tinh Vũ vào đi, ăn cơm thôi.”
“Dạ.” Tiểu Hạ buông bát xuống, ra ngoài gọi Trương Tinh Vũ.
Chỉ lát sau, vợ chồng Lâm Thư Lam cũng trở về rồi, mang theo con của bọn họ, toàn bộ ngồi trên một chiếc bàn tròn ăn cơm.
“Uyển Uyển, con ăn nhiều một chút, lần này trở về gầy hơn trước rất nhiều, nhìn mà đau lòng.” Tống Tâm Vân nói, gấp một miếng giò heo cho Hạng Uyển.
“Cảm ơn dì.” Hạng Uyển khách khí nói.
“Cảm ơn cái gì chứ, đều là người một nhà, hôm nay các con ở lại đây đi, buổi chiều đi Hương Tuyết Duyệt Hải bên kia chơi, bây giờ chơi ở nơi đó cũng rất được, phong cảnh có thể so với vùng phong cảnh cấp 4A.” Tống Tâm Vân giới thiệu.
“Buổi chiều chúng ta đi đi, nhưng mà buổi tối còn có một bữa tiệc, lần này Hạng Uyển là đại biểu nước M đến.” Hình Thiên giải thích nói.
“Đại biểu nước M.” Tống Tâm Vân có chút mất mát.
Bà không hiểu chuyện quốc gia đại sự, cũng lười quản những việc này, quá phiền phức quá nhiều trách nhiệm, không phù hợp với cuộc sống đơn giản bà muốn.
Bà còn tưởng rằng lần này Hạng Uyển đến thăm bọn họ.
Thăm, cũng đồng nghĩa với việc có khả năng ở cùng nhau.
“Nếu không, đừng trở về, để Lăng Kiệt đổi một thân phận khác cho con, cứ đợi ở trong quân khu đi, không có ai biết, cũng không có người nào sẽ bàn tán về con, Thiên rảnh sẽ đến thăm con, lúc nào đó lén tái hôn với con.” Tống Tâm Vân nói.
“Mẹ.” Hình Thiên nắm chặt tay Hạng Uyển.
Cả người Hạng Uyển run lên, lưng cũng cứng ngắc rồi.
“Chúng con đều sẽ cố gắng.” Hình Thiên cam kết.
“Mẹ, anh cả không phải là người không biết nặng nhẹ, anh ấy biết phải làm thế nào.” Bạch Nguyệt an ủi Tống Tâm Vân.
“Ừ, Uyển Uyển, ăn nhiều một chút.” Tống Tâm Vân lại gặp cho Hạng Uyển một miếng cá.
Hạng Uyển thật lòng thích Tống Tâm Vân, yêu thích bầu không khí và cảm giác của gia đình mà Hình Thiên mang lại cho cô.
Nghĩ như vậy, cô không có gì oán trách, bởi vì có Hình Thiên, cô có cuộc sống của gia đình trong năm năm, bây giờ chỉ là trở lại quỹ đạo cuộc sống ban đầu của mình mà thôi.
“Cảm ơn dì.” Hạng Uyển cúi đầu ăn, ăn hết toàn bộ những gì Tống Tâm Vân gắp cho cô.
Buổi chiều, Hạng Uyển và Hình Thiên đi đến Hương Tuyết Duyệt Hải dưới sự bảo vệ của thuộc hạ.
Khu an toàn hoàn mỹ này được tạo thành bởi hoa và biển cả, có một vài khách ở biệt thự đang nằm phơi nắng hưởng thụ trên bãi cát, cách đó không xa có công nhân đang làm việc.
“Bọn họ đang làm gì vậy?” Hạng Uyển hỏi.
“Làm biệt thự trên biển, có thể trực tiếp ngồi trong phòng thả câu.” Hình Thiên giải thích.
“Cảnh vật không tồi, khi đối mặt với biển lớn, phiền toái trong người cũng ít đi.” Hạng Uyển cười nói, nhìn về phương xa.
Ánh nắng rơi lên mặt biển, đu đưa theo sóng biển, nhìn vô cùng đẹp, cứ ngồi như vậy nhìn cả buổi, tâm trạng cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.
“Đi theo tôi.” Hình Thiên nắm tay Hạng Uyển đi.
Bọn họ đi qua hàng rào đến một biệt thự riêng biệt khác.
Trước biệt thự là lều che nắng đã được dựng sẵn, dưới lều là mấy cái giường gỗ, trước giường gỗ còn có bàn tròn, trên bàn tròn bày hoa quả, trái dừa.
Gió biển thổi vào, thật ấm áp, thật sự khiến người ta dễ chịu.
“Đêm qua ngủ không được ngon đúng không, ở đây nghỉ ngơi thật tốt, không cần lo lắng không kịp gì cả, tôi sẽ luôn ở đây, khi nào đi sẽ gọi em.” Hình Thiên dịu dàng nói.
Hạng Uyển rất cảm động.
Cô thật sự, rất lâu, rất lâu rồi chưa từng thả lỏng.
“Vậy em nằm một lát.” Hạng Uyển nói.
Hình Thiên nở một nụ cười: “Được.”
Cô nằm xuống giường gỗ, Hình Thiên đắp một tấm khăn lên cho cô.
Mùa xuân, mùi thơm củ hoa cỏ cây cối xung quanh theo cơn gió thổi qua, cứ ngửi như vậy, cô lại ngủ thiếp đi.
Lần này, cô nằm mơ.
Trong mơ, đi đến một vườn Lavender, xung quanh đều là Lavender, cô đứng bên trong vườn hoa, rồi chạy, không biết vì nguyên nhân gì, tâm trạng cô rất tốt.
Một tiếng vang đánh thức cô dậy.
Hạng Uyển mở to mắt ngồi dậy, nhìn thấy mây đen tụ lại trên trời.
Hình Thiên ngủ trên một chiếc giường gỗ cạnh cô, bây giờ vẫn đang ngủ.
Đêm qua anh cũng không ngủ ngon sao?
“Hình Thiên, Hình Thiên.” Hạng Uyển khẽ gọi.
Hình Thiên mở mắt ra, mỉm cười với Hạng Uyển, nhìn về phía cổ tay: “Chỉ mới hơn ba giờ, còn sớm, tôi đặt chuông báo thức rồi, sao vậy?”
“Hình như trời sắp mưa.” Hạng Uyển nói.
Hình Thiên cũng ngồi dậy: “Vẫn chưa từng ngắm mưa ở biển lớn, không sao, sẽ có người mang ô đến.”
Hạng Uyển đưa khăn lông trên người cho Hình Thiên: “Anh đắp đi, không có mặt trời nên khá lạnh, bây giờ anh vẫn là bệnh nhân.”
“Nếu tôi cần gọi người mang đến là được, nếu như em không thích nơi này, chúng ta rời đi thôi, ngắm nhìn những loại hoa đó xong chưa.” Hình Thiên hiền lành nói.
“Vậy ngắm một lát đi.” Cô cũng rất hưởng thụ thời gian này: “Chờ đến bốn giờ thì đi.”
Hạng Uyển nhìn về biển lớn phía xa xa, trời mưa rồi, hạt mưa rơi xuống lều che nắng kêu lộp độp.
“Những cây hoa chúng ta trồng không phải tưới nước rồi.” Hình Thiên nói đùa.
“Ừ.”
“Muốn uống dừa không?” Hình Thiên hỏi.
“Muốn.”
Anh ta đã tìm được nơi mềm nhất, xử lý xong thì đưa cho cô.
Hạng Uyển hút một ngụm, rất thơm, ngọt nhẹ.
Hai người đều không nói gì, đều đang im lặng hưởng thụ lúc này, mãi đến bốn giờ.
“Có chuyện.” Hình Thiên muốn nói lại thôi, do dự có nên nói hay không.
Hạng Uyển chờ anh mở miệng.
Anh muốn nói, cô không cần hỏi anh cũng sẽ nói.
Anh không muốn nói, cô hỏi anh lại càng không nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK