Chương 1248: Đừng Nghịch, Nói Chuyện Chính Đi
CHƯƠNG 1248: ĐỪNG NGHỊCH, NÓI CHUYỆN CHÍNH ĐI
Lúc Hạng Thịnh Duật tới căn nhà nhỏ ven hồ, Mục Uyển đã về phòng.
Tắt đèn đi, đốt một ngọn nến thơm.
Dưới ánh nến màu vàng nhạt, Mục Uyển dùng tay tạo bóng hình thỏ con.
Tuy rằng cô sinh ra ở nhà họ Hạng nhưng quan hệ giữa ba mẹ cô không tốt lắm, cô vẫn đi theo ba.
Hạng Tuyết Vi là người nhà họ Hạng, những tháng ngày đó, ba cô sống còn không bằng một người làm.
Từ khi còn nhỏ, cô vẫn luôn đi theo ba, cho dù sau này, ông ấy chỉ còn hai bàn tay trắng, lại còn nghiện rượu, cô vẫn luôn đi theo ông mà không hề rời đi.
Những tháng ngày suy sụp, bần cùng đó, ngày nào ba cũng uống say, quăng quật đồ đạc, thậm chí còn mắng cô, đánh cô, làm hao mòn tình cảm giữa hai ba con.
Nhưng khi cô còn bé, ba đối với cô cực kỳ tốt, đi đâu cũng dẫn cô theo, còn dùng đèn tạo bóng hình thỏ con, chó con, còn có thể diễn tả thành một câu chuyện thật sinh động cho cô xem.
Cô nghe thấy tiếng mở cửa.
Mục Uyển không cảm giác được gió lùa, nhưng ngọn nến lại lóe lên, lay lắt.
Mục Uyển quay đầu lại.
Thật ra cô không cần quay lại cũng biết, nhất định là Hạng Thịnh Duật.
Chỉ có anh mới đi vào mà không gõ cửa.
“Anh đến từ khi nào vậy?” Mục Uyển hỏi.
“Mới tới, em không nghe thấy tiếng ô tô à?” Hạng Thịnh Duật ngồi cạnh Mục Uyển, rất tự nhiên khoác vai cô.
“Em đang mải suy nghĩ vài chuyện nên không nghe thấy.”
“Nghĩ chuyện gì?” Hạng Thịnh Duật rất phối hợp mà hỏi, tâm trạng cực tốt.
“Anh biết làm bóng tay không?” Mục Uyển hỏi, tạo bóng một con chim: “Ba em biết, ông ấy tạo được rất nhiều thứ, giống cực kỳ, em không được như ông ấy, đang làm thử xem thế nào.”
Hạng Thịnh Duật thử cùng cô.
“Em nhớ ba mình à?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Đôi mắt Mục Uyển đong đầy thương cảm:”Thỉnh thoảng sẽ nhớ ông ấy.”
“Kỳ thật, ba em là một người rất tài hoa, nếu không thì mẹ em cũng sẽ không phải lòng ông ấy, khi đó nhà họ Hạng đã là gia tộc có quyền có thế, mà ba em chỉ là một thầy giáo nghèo kiết hủ lậu.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển không nói gì.
Cô tin là Hạng Tuyết Vi từng yêu ba mình, chỉ là thứ tình yêu này đã biến mất từ lâu rồi.
Hạng Thịnh Duật cầm tay Mục Uyển, nhìn cô nói nghiêm túc: “Nếu em không thể sinh con thì chúng ta không cần có con nữa.”
Mục Uyển hơi ngừng lại: “Sao em không thể có con?”
Cô rất thích trẻ con.
“Không phải, anh nói là nếu, Hạng Tuyết Vi không thể sinh con nên để hầu gái của mình ngủ với ba em, ban đầu ba em cũng không biết, sau khi biết thì cảm thấy mẹ em rất đê tiện, đồng thời cũng yêu cô hầu gái dịu dàng kia. Ý định ban đầu của Hạng Tuyết Vi là đẻ hộ một đứa, lừa gạt ba em, vì vậy, sau khi mọi chuyện vỡ lở, bà ta rất hận cô hầu gái.”
“Hận đến mức muốn giết cả đứa con mới chào đời của cô hầu gái.” Mục Uyển nói ẩn ý, trong mắt càng lạnh lùng.
Hạng Tuyết Vi còn muốn giết cô đấy!
“Thật ra ba em biết chuyện Hạng Tuyết Vi giết cô hầu gái mà ông ấy yêu, vì vậy tình cảm của họ hoàn toàn tan vỡ, những tháng ngày sau đó đều là hai người họ tra tấn lẫn nhau mà thôi.” Hạng Thịnh Duật nói, nắm chặt tay Mục Uyển: “Chúng ta không cần dằn vặt nhau như vậy, nếu em lại muốn dằn vặt anh…”
Hạng Thịnh Duật dừng lại.
Nếu cô lại muốn dằn vặt thì anh cũng chẳng làm được gì, cùng lắm là dọa nạt cô một chút thôi.
Mục Uyển chờ anh nói tiếp.
Cô cho là, anh sẽ nói, nếu cô lại muốn dằn vặt anh, anh sẽ dằn vặt cô tới chết.
Nhưng anh không nói, chỉ hôn lên mặt cô một cái: “Anh không tin tim em làm bằng đá.”
Nghe lời này của anh, trái tim Mục Uyển có chút mềm mại: “Tối nay ở lại đây à?”
“Em mong anh ở đây sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi cô, ánh nến lóe lên trong mắt như ánh sao, mông lung, mê hoặc, đầy hấp dẫn.
Mục Uyển gật đầu.
Hạng Thịnh Duật cực kỳ vui vẻ, bế cô ôm lên giường, cúi người hôn cô.
“Anh nói xem, nến có cháy cả đêm được không?” Mục Uyển hỏi.
“Hôn cũng đã hôn rồi mà em còn hỏi anh chuyện ngọn nến là sao?” Hạng Thịnh Duật kéo tay cô sờ lên người anh.
Mục Uyển đỏ mặt: “Nếu chúng ta ngủ rồi mà nó cháy thì sao?”
“Anh thấy bây giờ em nên chú ý tới anh mới đúng, nến cũng không cháy ngay được, chúng ta cũng đâu có ngủ luôn, khi nào ngủ thì thổi tắt là được, không phải là em không muốn cho anh nên đánh trống lảng đấy chứ?” Hạng Thịnh Duật nhướn mày.
Lần này cô không nghĩ như vậy thật.
Cô thật sự lo lắng ngọn nến kia sẽ dẫn tới hỏa hoạn.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, bọn họ có ngủ ngay đâu, khi nào ngủ thì thổi nến cũng được.
“Em có muốn hay không, anh không phát hiện được chắc?” Mục Uyển hỏi ngược lại, chủ động hôn môi anh.
Khóe miệng Hạng Thịnh Duật cong lên, biến bị động thành chủ động.
Ánh nến hắt hiu sau rèm cửa, nhẹ nhàng cởi áo dựa lòng người thương.
Từ từ, chậm rãi…
Hôm sau, lúc Mục Uyển tỉnh dậy, Hạng Thịnh Duật còn đang ngủ.
Tướng ngủ của anh rất ngoan, không ngáy, hít thở nhẹ nhàng, môi hơi mím lại.
Rõ ràng là tập võ từ nhỏ nhưng da anh rất trắng, giống như phơi nắng mà không đen, lúc nhắm mắt lại thì lông mi rất dài, sống mũi cao thẳng, thật sự rất đẹp.
Ngón tay cô khẽ xoa đôi môi mềm mại của anh.
Hạng Thịnh Duật tỉnh lại, nhìn cô, túm ngón tay cô lại làm bộ muốn cắn.
Mục Uyển chỉ cười, không giãy dụa.
Anh cũng không cắn thật: “Em có biết là mình đã đánh thức anh không hả?”
“Trước kia anh vẫn thường xuyên đánh thức em còn gì?” Mục Uyển hỏi lại.
Hạng Thịnh Duật đè lên cô: “Em đang trả đũa anh à?”
Mục Uyển cười: “Thì sao, anh sợ à?”
“Sợ em không dám.” Hạng Thịnh Duật định hôn cô.
Mục Uyển cù anh.
Anh vặn người tránh né.
Mục Uyển tranh thủ ngồi dậy: “Người ta vẫn nói đàn ông sợ nhột đều sợ vợ, Hạng Thịnh Duật, thì ra anh là tên sợ vợ nha.”
Hạng Thịnh Duật cù Mục Uyển.
Mục Uyển cũng bị nhột, vừa cười vừa đánh vào tay Hạng Thịnh Duật, không cho anh lại gần.
“Đàn bà sợ nhột cũng là người sợ chồng à? Mục Uyển, em sợ anh hả?”
“Sợ, sợ.” Mục Uyển giữ tay Hạng Thịnh Duật: “Dậy đi, hôm nay em phải tới bộ ngoại giao, rồi chuẩn bị mấy hôm nữa bay tới SHL.”
Hạng Thịnh Duật nhíu mày: “Em đi tìm chết à, SHL đều là người của Lan Ninh phu nhân. Chán sống rồi hả?”
“Đã nhiều ngày rồi mà phía Phó Hâm Ưu vẫn không có động tĩnh gì, em cảm thấy Lan Ninh phu nhân sẽ không để Phó Hâm Ưu kí giảm 10% dầu mỏ.” Mục Uyển nói vào chuyện chính.
Nét vui đùa náo loạn trong mắt Hạng Thịnh Duật nhạt đi: “Nếu anh dùng dư luận ép bà ta xuống đài thì sao?”
“Sai lầm của bà ta không đủ để bức bà ta xuống, bà ta có thể đẩy hết tội lên người Phó Hâm Ưu, khiến Phó Hâm Ưu nhận lỗi, từ chức là xong.”
“Vậy để Phó Hâm Ưu tự nhận lỗi rồi từ chức đi, dù sao bây giờ cũng đã đắc tội rồi, chúng ta có tha cho cô ta thì cô ta cũng chẳng thèm biết ơn.” Hạng Thịnh Duật nói: “Hôm nay anh sẽ đi sắp xếp, vẫn phải ép bà ta một chút xem bà ta làm thế nào được?”