Chương 513: Vẫn Cứ Thích Em
CHƯƠNG 513: VẪN CỨ THÍCH EM
Bạch Nguyệt đợi anh ta cúp máy, tiếp tục nói: "Nhà này của mẹ anh có cửa sổ cách âm không?"
Tô Khánh Nam lắc đầu: "Căn nhà này là nhà cũ, không hiện đại như vậy đâu, cửa sổ được dùng đều là loại bình thường thôi."
"Đối phương cắt lưỡi mẹ anh trước để không cho mẹ anh phát ra tiếng, sau đó khâu miệng bà lại. Có những vết thương sẽ dần xuất hiện trên thi thể chết trong vòng hai mươi tư tiếng. Tôi cảm thấy vai và mặt của mẹ anh sẽ xuất hiện những vết bầm tím. Nhưng cho dù là khâu miệng thì trước đó cũng sẽ xuất hiện những âm thanh bất thường. Anh thử đi điều tra xem vào khoảng thời gian đó hàng xóm xung quanh có nghe thấy hoặc nhìn thấy gì không."
"Anh sẽ giao cho cảnh sát làm, Lãnh Thu Tôn sẽ trực tiếp tham gia điều tra, ngày nào anh ta cũng sẽ báo cáo tình hình cho anh biết, em có thể cùng nghe." Tô Khánh Nam trầm giọng nói.
Có lẽ là mẹ mất rồi.
Hiện giờ Tô Khánh Nam đã thu lại sự sắc sảo của hai năm về trước, dần trở nên kín đáo hơn.
Môi trường quả nhiên sẽ làm thay đổi suy nghĩ và trạng thái của một người.
"Còn nữa, câu "đồ để ở chỗ cũ" này của mẹ anh viết rất ngoáy rất vội, ngay cả nơi giấu mảnh giấy này cũng là trong chai tinh dầu trên bàn trang điểm. Tinh dầu bên trong còn chưa kịp đổ chứng tỏ mẹ anh rất vội vàng. Bà ấy lo sợ mảnh giấy sẽ rơi vào tay đối phương cho nên mới viết một cách khó hiểu như vậy. Nhưng mẹ anh lại không viết là kẻ nào muốn giết bà chứng tỏ ngay cả bản thân bà cũng không biết đối phương là ai. Mẹ anh bị sát hại ngay lập tức, tôi nghi ngờ là do tin tức bị lộ, người khác biết mẹ anh có chứng cứ nên mới dẫn đến hoạ sát thân. "Chỗ cũ", có thể là bà đang nói cho anh nghe, cũng có thể là nói cho Thẩm Ngạo nghe. Nếu như là nói cho anh nghe thì anh phải nghĩ cho thật kỹ. Ngoài ra, mẹ anh là bị hành hạ đến chết. Móc mắt là hành vi mà kẻ ngược đãi cảm thấy mẹ anh đã nhìn thấy thứ gì đó không nên nhìn. Những điều này có lẽ có liên quan đến chuyện mẹ anh biết được bí mật của người khác. Khâu miệng là bởi vì kẻ đó cảm thấy mẹ anh nói quá nhiều. Lột quần áo, đóng đinh sắt vào bộ phận đặc trưng của phụ nữ là bởi vì những đặc trưng này của mẹ anh đã từng khiến kẻ đó phải chịu sự nhục nhã rất lớn."
"Vợ Thẩm Ngạo?" Tô Khánh Nam buột miệng nói.
"Không chắc, nhưng cũng không loại trừ khả năng này. Ngoại trừ ba chiếc đinh ở bộ phận đặc trưng của phụ nữ là khác thì còn lại đều giống, đợi giám định xem những chiếc đinh này là ở cùng một lô hay là hai lô đã. Một là kẻ ngược đãi đó là kẻ biến thái, nếu không thì chính là căm hận mẹ anh đến tận xương tủy. Anh đi tìm người giúp việc của mẹ anh thử xem, có khi người đó sẽ phát hiện ra điều gì cũng nên." Hai mắt của Bạch Nguyệt đau nhức đến nỗi sắp không mở ra được nữa rồi.
Nếu biết trước thì tối hôm kia cô nên ngủ bù mới đúng. Đã hai ngày cô không ngủ nghê gì rồi.
"Em về nghỉ ngơi trước đi đã, để anh đưa em về." Tô Khánh Nam nói.
Bạch Nguyệt tựa lưng vào ghế: "Không cần đâu, người của tôi sẽ đưa tôi về."
"Không phải là đưa em về nhà em mà là đưa em về nhà anh. Lát nữa anh sẽ đi đàm phán với Thịnh Đông Quang, không phải em muốn người của em không được thả ra đấy chứ."
Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm Tô Khánh Nam nhíu mày, không yên tâm nói: "Là anh nói đấy, không đụng vào tôi, một tháng sau sẽ buông tha tôi."
"Trước đây anh không muốn buông em ra, kết quả thì sao, em ngày càng cách xa anh. Nếu như anh còn đụng vào em thì chắc chắn cả đời này em cũng sẽ không tha thứ cho anh chứ đừng nói là còn nói chuyện tử tế với anh như bây giờ. Em yên tâm, anh thề, nếu em không đồng ý, anh tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng em. Đi thôi, em đã mệt lắm rồi, về nghỉ ngơi trước đã."
Bạch Nguyệt mệt đến hoa mắt chóng mặt, cô nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Tô Khánh Nam gọi người đến lái xe, nhưng bị binh sĩ chặn lại. Người của anh ta đang muốn ra tay, Tô Khánh Nam cũng mặc kệ, cứ để họ đánh nhau.
Người của anh ta rất đông, mà Bạch Nguyệt chỉ có một binh sĩ đi cùng, chính vì vậy mà binh sĩ bị khống chế ngay tức khắc.
Lúc này Tô Khánh Nam mới kéo cửa kính xe xuống nói với binh lính nọ: "Mợ chủ của các cậu tự nguyện đi theo tôi, không tin thì bảo Lâm Tiến gọi cho cô ấy xem."
Tô Khánh Nam ra hiệu cho thuộc hạ thả binh sĩ ra.
Anh ta xuống xe, ôm Bạch Nguyệt bỏ vào trong xe của giúp việc nhà mình rồi rời đi.
Tô Khánh Nam nằm cạnh Bạch Nguyệt, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ngủ say của cô.
Anh ta thích gái đẹp, cũng có tiêu chuẩn của riêng mình. Bạch Nguyệt của trước đây không phù hợp với tiêu chuẩn của anh ta, mà anh ta cũng cảm thấy bản thân không thể nào thích Bạch Nguyệt được.
Nhưng cuối cùng vẫn cứ thích đó thôi.
Anh ta thích sự thông minh hiểu lễ nghĩa của cô, thích sự bao dung quan tâm, biết suy nghĩ cho người khác của cô, lại càng thích hơn nữa đó là cô trước giờ chưa từng quấy nhiễu làm phiền người khác. Cô kiên cường độc lập, có tự tôn tự ái. Ở trong cái xã hội hỗn loạn tạp nham này, cô chính là một dòng nước trong lành thanh mát hiếm có khó tìm.
Cô không bợ đỡ nịnh nọt, không lấy tình cảm ra chơi đùa, mềm lòng lương thiện, đối xử chân thành với mọi người, có một trái tim trong sạch thuần khiết hiếm thấy.
Anh ta yêu là yêu tâm hồn, tính cách và phẩm hạnh của cô.
Ngày hôm nay cô thay đổi chóng mặt, ngay cả ngoại hình cũng giống với người phụ nữ trong mơ của anh ta rồi, chỉ tiếc rằng cô không yêu anh ta nữa.
Đây chính là cái gọi là tự mình tạo nghiệt thì không thể sống đó sao?
Chơi chán rồi, chẳng thú vị gì cả.
Giờ đây anh ta chỉ muốn bình thường với cô, trải qua cuộc sống bình yên hạnh phúc như bao người.
Bạch Nguyệt mở mắt tỉnh dậy, nhìn thấy Tô Khánh Nam đang đứng trước cửa sổ. Sắc trời đã tối đen, chiếc đèn ngủ đầu giường toả ra ánh sáng màu cam dịu nhẹ.
"Mấy giờ rồi?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Bảy giờ tối, em đói chưa? Anh dặn người làm mấy món em thích ăn, cho họ bận rộn một chút." Tô Khánh Nam nhẹ giọng nói rồi đi ra ngoài.
Bạch Nguyệt vẫn chưa tỉnh ngủ, cô ngồi dậy với tay lấy túi xách của mình ở tủ đầu giường lục tìm điện thoại.
Điện thoại tắt chuông, màn hình hiển thị rất nhiều cuộc gọi đến. Cô gọi cho Lâm Tiến trước.
"Mợ chủ, sao cô lại ở chỗ Tô Khánh Nam vậy, đã xảy chuyện gì, sao cô không bắt máy? Nếu cô còn không bắt máy thì sau hai mươi tư giờ tôi sẽ dẫn người xông đến đó đấy." Lâm Tiến vội vàng nói.
"Tôi ngủ đến giờ mới tỉnh, thật ngại quá, là thế này, anh không cần lo cho tôi đâu, Tô Khánh Nam hứa sẽ không đụng vào tôi, sau một tháng sẽ buông tha tôi. Thế này, người của chúng ta cứ theo quy trình bình thường là có thể được thả ra." Bạch Nguyệt giải thích.
"Rốt cuộc là chuyện gì? Quy trình bình thường cái gì hả, bây giờ người của chúng ta đang bị nhốt trong tù, tất cả các bằng chứng đều đang gây bất lợi cho chúng ta." Lâm Tiến vội nói.
"Để tôi thử hỏi xem đã." Bạch Nguyệt cầm điện thoại rời giường, cô vừa mở cửa thì vừa khéo đụng phải Tô Khánh Nam đang đi tới.
"Lâm Tiến nói người của chúng tôi đang bị nhốt trong tù, rốt cuộc là chuyện gì?” Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.
"Em đừng lo, anh đã nói với người của anh để cậu ta giả làm ăn trộm. Anh đã đánh tiếng trước rồi, bọn họ nhất định sẽ thả cậu ta ra thôi." Tô Khánh Nam nói xong bèn đi gọi điện thoại.
Bạch Nguyệt cầm điện thoại: "Anh cũng nghe rồi đấy, lát nữa người của chúng ta sẽ được thả."
"Vậy cô thì sao, không sao thật chứ? Thủ trưởng mà biết thì chắc chắn sẽ lo lắm đấy."
Bạch Nguyệt nghĩ đến Hình Thiên. Cô còn đang hứa tối nay giúp anh làm gì đó nữa nhưng xem ra không được rồi.
"Tôi sẽ giải thích với anh ấy sau. Trước khi chết, Hùng Đại Ninh có viết một câu "Đồ để ở chỗ cũ", nếu tôi đoán không nhầm, "đồ" ở đây là chỉ chứng cứ, các anh cố gắng hết sức tìm được nó thì có thể đánh trả đối thủ một đòn hiểm đấy." Bạch Nguyệt nói trở lại vấn đề chính.