Chương 1287: Dễ Nhìn
CHƯƠNG 1287: DỄ NHÌN
Anh chỉ là không muốn Mục Uyển oan ức, bởi vì anh lo lắng người nhà của anh sẽ khiến cô tủi thân, vì vậy bảo cô tùy ý là được.
Không ngờ Mục Uyển lại hiểu chuyện như vậy, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiểu lòng người.
Vốn là cô có thể tùy hứng, nhưng lúc nên tùy hứng cô lại biết thu lại tính tình.
Mục Uyển như vậy càng khiến anh đau lòng...
"Vậy năm giờ mười phút chúng ta sẽ qua đó. Bình thường anh cũng phải năm giờ mới được tan ca, vì vậy năm giờ mười phút qua đó cũng xem như đã đến trước rồi." Hạng Thịnh Duật nói.
"Ừm, được." Mục Uyển nhìn thời gian: "Để em đi trang điểm một lát, trang điểm xong cũng gần năm giờ rồi."
"Có muốn anh giúp em trang điểm không?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển giật giật khóe miệng: "Anh giúp em trang điểm à? Thôi quên đi, để anh trang điểm cho em một tiếng sau còn chưa xong. Em tự làm cho nhanh. Anh xem thiết kế của em thêm đi, xem có cần thêm bớt thứ gì nữa không?"
Tầm mắt của Mục Uyển liếc về máy tính.
Hạng Thịnh Duật ngồi xuống trước màn hình máy tính, nhìn thiết kế của Mục Uyển: "Em thực sự không muốn thiết kế sân chơi sao? Nếu có con rồi ra ngoài chơi sẽ rất nguy hiểm, bởi vì mấy đứa nhóc ở khu vui chơi rất đông, chạy tới chạy lui không kiểm soát được."
"Vậy thì làm một cái đi, nếu anh thực sự muốn." Mục Uyển nói.
Cô thoa nước hoa hồng, kem dưỡng, kem lót sáng da, rồi thoa kem nền.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô, chống cằm hỏi: "Sao phụ nữ các em lại muốn trang điểm cho mình trắng lên như thế?"
"Anh chưa từng nghe nói một trắng che ba xấu sao?" Mục Uyển hỏi ngược lại.
"Vấn đề là em lại không xấu."
"Kem nền này thoa lên mặt cũng không phải là vì trắng da, trên mặt có một số mạch máu nhỏ, sẽ có nám. Sau khi thoa kem nền và kem che khuyết điểm sẽ khiến cho khuôn mặt trở nên trắng mịn, trắng hồng. Hơn nữa, có trang điểm cũng dễ hơn." Mục Uyển giải thích.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô trang điểm.
Mục Uyển bắt đầu vẽ chân mày, đánh phấn mắt, chuốt mi, kẻ mắt. Sau khi đánh lớp phấn mắt cuối rồi lại kẻ mắt một lần nữa.
"Không phải lúc nãy em đã trang điểm xong rồi sao? Sao lại còn muốn trang điểm nữa?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
"Em muốn trang điểm phong cách này, đây là thói quen của em." Mục Uyển nói xong thì đánh highlight, thoa son dưỡng, son môi rồi đánh má hồng.
"Em nói xem phụ nữ các em có rắc rối không chứ? Em vốn dĩ chỉ có một số mạch máu nhỏ, em trang điểm cho mặt trắng lên rồi lại làm cho đỏ lên. Không phải là cùng một tác dụng sao? Đúng là làm điều thừa." Hạng Thịnh Duật nhân xét.
Mục Uyển nhớ lại trước đây cô cũng từng thảo luận với anh về việc trang điểm.
"Mạch máu nổi khắp khuôn mặt, không đều. Từng vết nhỏ nhìn không đẹp. Hơn nữa, diện tích lại rộng quá, sau khi em thoa kem nền che lại xong thì đánh thêm một lớp má hồng, như vậy sẽ khiến cho người khác cảm thấy sắc mặt tương đối tốt, không giống như khi còn thấy mạch máu." Mục Uyển giải thích.
"Chỉ là do phụ nữ các em thích làm như thế. Người đàn ông yêu em, thích em chính là thích tính cách, phẩm chất, khí chất của con người em. Nếu chỉ là coi trọng vẻ ngoài, chẳng lẽ cả đời em sẽ không già sao? Con người ai cũng sẽ già đi, mỹ phẩm chỉ khiến cho phụ nữ già nhanh hơn mà thôi." Hạng Thịnh Duật phản bác.
"Vì thế trước mặt anh, em không trang điểm. Chỉ có lúc ra ngoài mới trang điểm sơ qua. Bởi vì bọn họ không yêu em, nên chỉ nhìn mặt em." Mục Uyển cụp mắt nói, sau đó chọn bộ tóc giả.
"Em kẹp tóc đi. Anh cảm thấy kiểu tóc bây giờ rất hợp với em. Lạnh lùng, kiêu ngạo, sạch sẽ, nhẹ nhàng rất thích hợp với tính cách đẹp lạnh lùng của em. Em dùng tóc giả xong nhìn không giống em lắm." Hạng Thịnh Duật nói.
Bây giờ tóc của cô đã mọc ra được một ít. Không giống tóc húi cua lúc trước nữa. Nhìn như thế thực sự mang vẻ đẹp lạnh lùng, cũng không giống đàn ông.
"Vậy em không đội nữa?" Mục Uyển hỏi.
"Được. Dù em thế nào, bọn họ cũng đã biết. Em đội tóc giả ngược lại càng xấu hơn." Hạng Thịnh Duật nói: "Uyển Uyển, chúng ta còn chưa chụp ảnh cưới nhỉ? Khi nào thì đi chụp đây?"
Anh muốn tranh thủ ở cùng cô.
"Xem lúc nào có thời gian thì đi. Chuyện cần giải quyết bây giờ vẫn là vụ cá cược với phu nhân Lan Ninh. Chuyện này không giải quyết được thì em luôn cảm thấy như có gì mắc nghẹn ở cổ, ngay cả lúc ngủ cũng cảm thấy khó chịu." Mục Uyển nói rằng.
"Như nghẹn ở cổ, thành ngữ này..." Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển liếc anh một cái: "Em biết."
Hạng Thịnh Duật mỉm cười, nhìn đồng hồ: "Bây giờ còn sớm em trang điểm nhanh đấy."
"Ba mẹ anh có kiêng kỵ chuyện gì không? Có đề tài nào không được nhắc đến không?" Mục Uyển hỏi.
Phải đi gặp ba mẹ của Hạng Thịnh Duật thật ra cô vẫn rất căng thẳng.
"Bọn họ không kiêng kỵ gì, em cứ nói thoải mái không cần lo sẽ đắc tội với bọn họ, dù sao cũng có anh bên cạnh em mà." Hạng Thịnh Duật ôm vai Mục Uyển, cười hi hi nói.
"Em nói thật đấy." Mục Uyển nghiêm túc nói.
Hạng Thịnh Duật gật đầu, mỉm cười nói: "Đúng đấy, còn thật hơn vàng, em căng thẳng à?"
"Em chỉ là không muốn ngày càng rắc rối. Bây giờ chúng ta qua sớm một chút đi." Mục Uyển nói.
"Em chắc chứ?" Hạng Thịnh Duật hỏi lần nữa.
"Em xác định, dù sao cũng phải đối mặt, vậy thì đối mặt sớm một chút đi. Để bọn họ nhìn thấy thành ý của em, trong long thoải mái sẽ không làm khó em nhiều." Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật mỉm cười: "Yên tâm, bọn họ không dám làm khó em đâu, vậy chúng ta đi."
"Em thay quần áo đã." Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nhìn quần áo của mình, anh mải tán gẫu với Mục Uyển quên cả thay âu phục.
Lúc Mục Uyển thay quần áo, anh cũng đang thay.
Âu phục màu đen.
Dáng người anh vốn là vai rộng, eo hẹp. Mặc đồ gì cũng ra dáng, ngay cả vóc dáng của người mẫu cũng không đẹp như anh.
Mặc âu phục như thế thoạt nhìn trông anh chín chắn, chững chạc không ít. Khí chất tà tà kia cũng bị khắc chế bên trong.
Hạng Thịnh Duật liếc xéo cô.
Mục Uyển hết cách, trái tim lỡ một nhịp, khen ngợi nói: "Rất đẹp."
"Lúc trước đi tang lễ của Hoàng hậu không phải anh cũng ăn mặc như vậy sao? Anh dễ nhìn là bởi vì cà vạt này của em rất đẹp, anh rất thích." Hạng Thịnh Duật nói xong cong môi cười, lại khôi phục dáng vẻ cà lơ thường ngày.
Được rồi, anh chững chạc, chín chắn, tiên phong đạo cốt chỉ là lúc anh không nói chuyện mà thôi.
Nói như vậy có nghĩa là cho dù có mặc quần áo gì đi nữa thì cũng không thể nào che giấu được nụ cười gợi đòn của anh.
"Đi thôi." Mục Uyển đi phía trước.
Hạng Thịnh Duật khoác tay cô.
Mục Uyển xuống lầu thì thấy An Kỳ đang ngồi trên ghế sô pha, dùng trứng gà lăn mặt.
Lúc Mục Uyển thấy cô sợ hết hồn.
"Mặt cô sao thế? Sao lại bầm tím thế này? Lại bị Sở Giản đánh nữa à?" Mục Uyển hỏi, ánh mắt sắc bén lướt nhìn Sở Giản cả giận nói: "An Kỳ là con gái sao cậu có thể đánh vào mặt cô ấy được chứ? Cậu thế này quá đáng lắm."
Sở Giản bày ra vẻ mặt oan ức, bị Mục Uyển mắng chỉ biết cúi đầu, không lên tiếng.
Hạng Thịnh Duật liếc mắt đã nhìn ra vấn đề, khóe miệng cong lên, kéo tay Mục Uyển nói: "Em xem, người bị thương ở mặt nhưng điệu bộ lại dương dương tự đắc, tâm trạng khá tốt, còn người bên kia tuy là người đánh người khác bị thương, nhưng lại là dáng vẻ muốn khóc, em đoán xem giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì?"