Chương 861: Có Thể Sau Này Sẽ Yêu
CHƯƠNG 861: CÓ THỂ SAU NÀY SẼ YÊU
“Tuổi tác của tôi và cô cách biệt quá lớn, cô phù hợp với người tốt hơn.” Thẩm Diên Dũng khéo léo từ chối.
“Em cảm thấy anh Thẩm là phù hợp với em nhất, em không để ý cách biệt tuổi tác.” Kim Nhã cố gắng để bản thân bình tĩnh.
“Hôm qua tôi đã đăng ký kết hôn rồi.” Thẩm Diên Dũng trầm giọng đáp.
Kim Nhã lặng người, mấy giây sau thì sắc mặt trắng bệch: “Anh Thẩm, anh đang đùa với em sao? Chúng ta trước đây vẫn rất tốt mà, sao anh đột nhiên lại kết hôn?”
“Nếu như trước đây tôi khiến cô hiểu lầm, thì tôi rất xin lỗi, trước đây tôi chưa kết hôn, nên không có sự ràng buộc với bản thân, bây giờ tôi đã kết hôn rồi, sẽ không thể tùy ý như trước nữa, càng không thể khiến cô hiểu lầm.” Thẩm Diên Dũng lạnh lùng bình tĩnh nói.
Lưu San ngồi trên ghế, làm quần chúng hóng chuyện, vô cùng yên lặng lắng nghe.
Tình yêu tay ba, có người hạnh phúc đương nhiên sẽ có kẻ đau khổ, những lời Thẩm Diên Dũng nói chắc chắn đã tổn thương cô gái đó rồi.
Kim Nhã mặt đầy nước mắt, nhưng được giáo dục rất tốt nên cô ta không làm ầm ĩ lên, chỉ hỏi: “Em có thể gặp vợ anh không? Em không tin anh kết hôn rồi, hoàn toàn không có chút dấu hiệu báo trước nào.”
Thẩm Diên Dũng nhìn Lưu San: “Là cô ấy.”
Lưu San bất ngờ bị gọi tên, cứng nhắc đứng dậy.
Kim Nhã kinh ngạc, cô ta còn tưởng là thiên kim của gia đình danh giá nào, hay cô gái xinh đẹp nào đó cạnh tranh cùng cô ta.
Không phải, là một người phụ nữ nhìn không cao quý, không xinh đẹp, còn bị mất một cánh tay; hơn nữa, nhìn chắc phải ngoài ba mươi tuổi rồi.
Cô ta không bình tĩnh nổi, vô cùng mất bình tĩnh, nếu như Thẩm Diên Dũng cưới ai đó ưu tú hơn cô ta, cô ta sẽ không cam tâm, nhưng vẫn có thể chấp nhận, dù sao mình không bằng người ta.
Nhưng người phụ nữ này, ngoại hình không bằng cô ta, dáng người cũng không bằng, còn già hơn cô ta, nghèo hơn cô ta. Hơn nữa lại còn là người tàn tật.
Nhưng vì được giáo dục nên cô ta đè xuống sự tức giận và đố kị trong lòng, cô ta mỉm cười, hỏi Thẩm Diên Dũng: “Vậy anh Thẩm có đến không? Em nói đến tiệc đầy tháng của cháu em.”
“Sẽ đến.” Thẩm Diên Dũng trả lời.
“Vậy em không làm phiền nữa.” Kim Nhã gật đầu, xoay người đi, nhìn có vẻ nhã nhặn nhưng thực chất tay đã siết chặt lại rồi.
“Đi thôi.” Thẩm Diên Dũng nói với Lưu San.
Lưu San đứng dậy, cúi đầu, cười nhạt.
Nghĩ tới lúc đầu, cô cũng xinh đẹp, lộng lẫy, tâm tư của mấy cô gái cô có thể hiểu, bây giờ Kim Nhã chắc đang tức giận, nhưng được giáo dưỡng rất tốt, nếu như không phải cô xuất hiện thì cô ta rất phù hợp với Thẩm Diên Dũng.
Thẩm Diên Dũng nắm lấy tay cô: “Đang nghĩ gì thế?”
Lưu San nhún vai: “Em cảm thấy anh là một đóa hoa quý.”
“Em cũng là một đóa hoa quý, hai đóa hoa quý mới là trời sinh một cặp.” Thẩm Diên Dũng kéo tay cô, cùng nhau đi men theo bờ hồ.
Không khí sáng sớm rất trong lành, trang viên của Thẩm Diên Dũng là mua từ người khác, ít nhất đã có hơn năm mươi năm lịch sử, cho nên, trang viên có rất nhiều cây xanh bao phủ.
Cô không trả lời Thẩm Diên Dũng, hít một hơi sâu.
“Anh và Kim Nhã không có bất cứ quan hệ gì.” Thẩm Diên Dũng đột nhiên lên tiếng: “Lần trước ở sân golf anh cố ý nói thế để cho em nghe thôi, muốn kích thích em, từ trước tới giờ, anh chỉ có em thôi.”
Lưu San nhìn chằm chằm Thẩm Diên Dũng, có chút rung động, nhưng trong lòng có một thanh âm nhắc nhở cô, cô và Thẩm Diên Dũng không có tương lai, bây giờ chỉ là được ngày nào hay ngày đó, nên thuận theo tự nhiên thôi.
“Chúng ta mau về ăn sáng thôi, cũng hơn 8h rồi.” Lưu San chuyển chủ đề, rút tay ra.
Thẩm Diên Dũng thắt lòng, nắm lấy cánh tay cô: “Anh biết nguyên nhân em gả cho Giang Diệp, cũng biết lí do em phản bội anh, là anh hiểu lầm em, để em tủi thân, anh xin lỗi.”
Lưu San kinh ngạc nhìn Thẩm Diên Dũng: “Sao anh lại biết?”
“Bạch Nguyệt nói với anh, bây giờ anh đối tốt với em không phải là tâm cơ, cũng không phải là đối phó em, em biết trước đây anh thích em thế nào mà, bây giờ anh còn thích em hơn trước đây.” Thẩm Diên Dũng bày tỏ lòng mình.
Trong lòng Lưu San có cảm giác chua chát, giống như có gì đó nhỏ lên trái tim đang hoảng hốt của cô, nở ra rất nhiều đóa hoa sen.
Cô xoay người: “Ban đầu người em gặp là Đường Quốc Trung, Nhậm Hải, còn thêm bốn tâm phúc bên cạnh họ nữa, phía sau bọn họ còn có kẻ chủ mưu, em không biết kẻ đó là ai, Tiểu Bối vẫn luôn ở trong tay chúng, còn anh, bị thế lực của chúng bao vây, chúng muốn giết anh, dễ như trở bàn tay.”
Thẩm Diên Dũng ôm lấy Lưu San, cảm thấy đau lòng, không nói nên lời.
Lưu San cũng không nói gì, tận hưởng khoảnh khắc yên bình và ấm áp.
Thẩm Diên Dũng trầm mặc vài giây, rồi nói: “Bây giờ anh kể dự tính của anh cho em nghe, em phải nghe cho rõ, để đề phòng bất trắc, anh chỉ nói một lần. Anh vốn muốn em gặp Tiểu Bối, nhưng bọn họ giám sát nhất cử nhất động của anh, bao gồm cả Tiểu Bối, cho nên, anh sẽ đưa Tiểu Bối ra nước ngoài, để bảo vệ nó.”
“Chuyện chúng ta kết hôn họ cũng biết, anh ôm em như này, cũng có thể họ cũng biết.” Lưu San nhắc nhở anh.
“Chuyện chúng ta kết hôn, anh có thể nói với họ, là để lừa em yêu anh, để em chịu đả kích nặng nề, còn bây giờ anh nói với em, họ sẽ không biết, trên người anh có thiết bị chống nghe lén, ở đây an toàn.” Thẩm Diên Dũng giải thích.
“Cho nên, sau này anh sẽ đối xử tệ với em?” Lưu San đoán.
“Sẽ không, nếu đã lừa em yêu anh, thì sẽ không đối xử tệ với em, anh sẽ liên lạc với Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt cũng sẽ chuẩn bị người đến cứu em, anh sẽ để Bạch Nguyệt cứu em ra ngoài.” Thẩm Diên Dũng thấp giọng, hít sâu một hơi.
Anh không muốn rời xa cô, nhưng, cô ở bên anh quá nguy hiểm: “Anh còn không biết quân của anh, có bao nhiêu người là của bọn họ, anh cần thời gian để thanh lọc. Đợi anh, được không?”
Cảm xúc trong lòng Lưu San hỗn loạn, đầu óc cũng mơ hồ, giống như keo sữa vậy, dính đến nỗi không cách nào suy nghĩ được.
Vậy mà Thẩm Diên Dũng lại biết được sự đau khổ của cô, anh vẫn yêu cô, cô lại lo lắng anh sẽ bị đạn bắn xuyên đầu giống như Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt không chết, nhưng chưa chắc anh được may mắn như Cố Lăng Kiệt.
“Giữa chúng ta, còn có một kết cục khác, em, được Bạch Nguyệt cứu về, làm lại từ đầu, anh cũng vậy, tìm một người phụ nữ xứng với anh, có thể giúp đỡ được anh.” Lưu San nhẹ giọng.
Như vậy, họ sẽ sống dễ dàng hơn.
“Nói linh tinh gì vậy, anh và em phải ở bên nhau, nếu như anh không yêu em, thì bây giờ đã không quấn lấy em, anh yêu anh, thì sẽ không từ bỏ em, cũng không cho phép em từ bỏ anh.” Thẩm Diên Dũng bá đạo nói.
Lưu San quay đầu nhìn anh, ánh sáng buổi sớm chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Đã năm năm trôi qua đi, năm tháng cũng không in lại chút dấu vết nào trên gương mặt anh, anh vẫn đẹp trai như vậy, đặc biệt là khi quan sát anh ở khoảng cách gần như thế này.
Nhưng một người đẹp trai như vậy, vì cô, là mất chức tổng thống, vì cô, mà từ bỏ cả rất nhiều thứ.
Cô từng yêu anh, sau này, có lẽ sẽ vẫn tiếp tục yêu anh...