Chương 1070: Từ Trước Tới Nay Tôi Chưa Từng Nghĩ Sẽ Thắng Em
CHƯƠNG 1070: TỪ TRƯỚC TỚI NAY TÔI CHƯA TỪNG NGHĨ SẼ THẮNG EM
"Lại nữa à?" Mục Uyển quay mặt qua chỗ khác.
"Ừ." Hình Thiên đáp một tiếng: “Buổi tối, em muốn ăn gì?"
Mục Uyển suy nghĩ rồi nhìn về phía Hình Thiên: “Hình Thiên, tối nay em không muốn ở lại phủ Tổng thống. Em và Phó Hâm Ưu ở cùng một khách sạn, ngày mai phải trở về nên em cần phải ở cùng với bọn họ."
"Hạng Thịnh Duật cũng sẽ đi cùng với Phó Hâm Ưu, đúng không?" Hình Thiên hỏi và nhíu mày.
"Chắc vậy." Mục Uyển cười: “Sao thế, vừa rồi anh thoải mái thì thoải mái rồi, bây giờ lại lo lắng à?"
"Con người anh ta rất ngông cuồng, cũng rất vô lễ, lại thêm ngạo mạn từ trong xương cốt, tôi rất không thích anh ta." Hình Thiên nói rõ.
Mục Uyển nhún vai: “Anh ta nhiều lắm cũng chỉ châm chọc vào em thôi, không dám làm gì em đâu. Dù sao, em có anh, có cậu nhỏ, còn có Hoa Cẩm Vinh làm chỗ dựa, anh không cần lo lắng."
"Trở về vấn đề chính đi, buổi tối em muốn đi ăn cơm ở đâu? Hay tôi bảo chị Lâm chuẩn bị nhé?" Hình Thiên tiếp tục hỏi tới.
Trải qua chuyện vừa rồi, bây giờ Mục Uyển chẳng muốn ăn gì cả nhưng cũng không muốn từ chối lòng tốt của Hình Thiên: “Vậy chúng ta đi tới chỗ chị Lâm ăn đi. Hình Thiên, em không đùa với anh đâu. Trong phủ Tổng thống có đường ngầm. Đây là tin tức chính xác mà em nhận được. Hơn nữa, nó chắc hẳn là một nơi rất bí mật ngoài biệt thự, nơi chúng ta không mấy khi đi tới nơi đó, thị vệ tuần tra của anh cũng không mấy khi đi. Anh phải chú ý cẩn thận một chút."
"Được." Hình Thiên đáp.
Mục Uyển lo Hạng Thịnh Duật gọi điện thoại qua, cô không muốn nghe điện thoại của anh ta ở trước mặt Hình Thiên.
Cô cầm điện thoại đi ra và tắt máy rồi nhét vào trong túi.
Khi cô trở lại phủ Tổng thống, chị Lâm thấy bọn họ trở về thì rất chấn động. "Không phải nói có bữa tiệc à? Sao hai người đột nhiên trở về vậy? Tôi không chuẩn bị cơm cho các người. Bây giờ để tôi ra ngoài mua ít thức ăn chín."
"Chị Lâm, trong tủ lạnh còn có thức ăn gì không?" Mục Uyển hỏi.
"A, có con gà mái do tôi mua được ở nông thôn, nó không ăn thức ăn gia súc, lần trước mới ăn một nửa vẫn còn nhiều nên tôi để trong phòng ướp lạnh. Còn có ít măng mùa xuân cũng do tôi mang từ nông thôn lên. Có ít trứng gà nữa. Hình như hết rồi."
"Khi chị ra ngoài nhớ mua ít mì, buổi tối ăn chúng ta ăn mì gà. Buổi trưa tôi ăn nhiều đồ ăn vặt nên cũng không đói bụng lắm. Chúng ta dùng nồi áp suất hầm gà sẽ nhanh thôi." Mục Uyển nói.
"Được, tôi ra ngoài mua mì ngay đây." Chị Lâm lập tức ra ngoài.
Mục Uyển cũng nhanh nhẹn lấy con gà ra rã đông và chia làm hai phần. Một phần hầm trong nồi áp suất làm nước canh gà, một phần ninh với măng.
Hình Thiên ở trong phòng bếp với cô, ngửi mùi thức ăn nói: “Tôi đột nhiên có cảm giác của gia đình, thật nhớ món ăn do em nấu. Lần trước tôi tới đây vốn muốn đi ăn món ăn em nấu, không ngờ xảy ra bất trắc."
"Về sau anh đừng mạo hiểm như vậy nữa. Nếu nòng súng lệch đi muột chút thì phải làm thế nào?" Bây giờ Mục Uyển nghĩ lại cũng thấy khiếp sợ.
"Đáng giá." Hình Thiên nói đơn giản hai từ rồi liếc nhìn nồi áp suất: “Nồi nước gà này chắc phải mất bốn mươi phút đi?"
"Không chỉ có vậy đâu. Bốn mươi phút chỉ là thời gian để nấu chín con gà thôi. Gà mái ở nông thôn rất ngon nhưng chắc thịt, cho nên sau khi chín lại hầm với măng thêm nửa giờ." Mục Uyển giải thích.
"Em có muốn xem tivi không? Lần trước còn chưa xem hết đâu."
"Em có xem cũng không hết được, còn dài như vậy cơ mà. Hình Thiên, chúng ta chơi cờ đi. Đã lâu lắm rồi em không chơi cờ với anh."
Hình Thiên cười: “Được, thế tôi nên nhường em bao nhiêu nước đây?"
"Anh không cần nhường đâu, nhưng anh phải cho em có thêm thời gian suy nghĩ đấy. Trước đây em quá nóng vội nên suy nghĩ không được toàn diện, cho nên mới thua mãi."
"Ừ. Tôi đi lấy bàn cờ qua." Hình Thiên xoay người đi ra khỏi phòng bếp.
Mục Uyển ninh măng nhỏ lửa và đi ra ngoài.
Hình Thiên đã ngồi trên sô pha: “Em chọn quân đen hay quân trắng?"
"Quân đen đi." Mục Uyển theo thói quen ngồi trên cái đệm nhung phía trước ghế sa lon, co người lại.
Cô đi trước.
Trong lúc đánh cờ, thời gian trôi qua rất nhanh.
Hình Thiên phát hiện, cho dù cô đánh chậm hơn trước đây rất nhiều, nhưng đã suy nghĩ toàn diện hơn. Hai người đã chơi hơn nửa giờ mà anh tạm thời còn chưa thắng được mấy quân.
"Thưa ngài và bà chủ, tôi đã về rồi." Chị Lâm kêu lên.
Chị xách một túi ny lon lớn đầy đồ và bước lên nói: "Tôi mua mì ở bên ngoài, còn mua rất nhiều thức ăn chín, bây giờ tôi sẽ chuẩn bị cho hai người ngay."
Mục Uyển cầm quân cờ đen và nhìn về phía chị Lâm nói: “Nồi áp suất chắc đã luộc chín con gà rồi, còn phải bỏ vào nồi hầm thêm nửa giờ nữa. Nếu có cẩu kỷ, chị bỏ thêm một ít vào."
"Được, trong tủ lạnh có cẩu kỷ, bà chủ cứ giao cho tôi là được rồi. Sau khi nấu xong, tôi sẽ mời các người qua ăn cơm chiều." Giọng nói của chị Lâm từ trong phòng bếp truyền tới.
Mục Uyển yên tâm giao cho chị Lâm, tiếp tục đánh cờ.
Lại qua hơn nửa giờ, Mục Uyển đánh càng lúc càng chậm, cô muốn tính toán kỹ từng nước cờ Hình Thiên có thể đi, sai một bước là thua cả ván cờ.
"Em đã đánh cờ tốt hơn rất nhiều rồi." Hình Thiên khen ngợi.
"Người cổ đại nói đời người như bàn cờ, theo em lại thấy nhìn đánh cờ giống như nhìn tính cách của một người, là táo bạo hay hướng nội, là suy xét toàn diện hay có tầm nhìn hạn hẹp, là cấp tiến hay chỉ mong yên ổn, là tấn công hay là phòng thủ." Mục Uyển nói xong liền đặt quân cờ xuống.
"Uyển Uyển nói càng lúc càng có tính triết lý. Vậy em từ cách chơi cờ của tôi, đã nhìn ra tính cách tôi thế nào chư?" Hình Thiên hỏi.
"Cao thủ bày bố cục, bình tĩnh, trầm ổn hướng nội, giải quyết thành thạo, anh cố ý nhường em, em thấy anh bày rất nhiều bố cục, nhưng mỗi lần anh đều cố ý thả cho em một đường sống." Mục Uyển đã nhìn ra.
Dù vậy, giống như cô đã nói, Hình Thiên là cao thủ bày bố cục, cả ván cờ vẫn nằm ở trong tay của anh.
"Ngài và bà chủ ăn mì đi." Chị Lâm kêu lên và đặt thức ăn chín lên trên bàn.
"Chúng ta đi ăn cơm thôi." Hình Thiên đứng lên.
"Anh không chơi nữa à? Anh cũng sắp thắng rồi, mà em sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn." Mục Uyển nhìn ra kết quả.
"Em cảm thấy tôi đang thả cho em một đường sống, đó là bởi vì từ trước đến nay tôi đều không muốn thắng em."
"Vậy vì sao anh không để cho em thắng chứ?" Mục Uyển đi theo.
"Cho tới bây giờ còn chưa có một người nào thắng nổi tôi, tôi để cho em thắng, liệu em có tin không? Hơn nữa, em quả thật đã đánh cờ tốt hơn trước kia rất nhiều, đáng để biểu dương." Hình Thiên nói vài câu lại kéo ghế ra cho Mục Uyển.
Mục Uyển cũng không khách sáo ngồi lên.
Chị Lâm cầm bát mì đến trước mặt Mục Uyển, dặn dò: "Mì mới múc ra khỏi nồi, cẩn thận kẻo nóng đấy."
"Cảm ơn chị Lâm." Mục Uyển nói và hút một miếng mì.
Mì thấm nước hầm gà ngon mềm, vừa vào miệng đã tan ra.
Mục Uyển yên lặng ăn hết một bát, nhớ tới chuyện mình đã gầy hơn rất nhiều nên cô nói với chị Lâm: "Chị còn nữa không? Tôi muốn ăn thêm một bát."
"Có, có, cô muốn bao nhiêu cũng có." Chị Lâm cười hì hì và nhận lấy bát, trở lại phòng bếp múc mì cho Mục Uyển.
"Anh nói xem, lần sau anh gặp em, liệu có thể sẽ thấy em còn mập hơn trước đây đây hay không?" Mục Uyển hỏi Hình Thiên.
"Về sau tôi gọi điện thoại cho em sẽ thường xuyên hỏi thăm cân nặng của em, tôi còn tiện thiết kế quần áo cho em nữa."
"Được." Mục Uyển lại ăn một bát nữa.
Trước đây cô ăn ít, hôm nay đã ăn hai bát mì rưỡi lớn như vậy, bụng cô ăn no tới phát đau rồi.
Nhưng cô ăn cơm xong cũng có nghĩa là bọn họ phải tách ra.