Chương 1316: Ngốc Nghếch
CHƯƠNG 1316: NGỐC NGHẾCH
Thật ra Sở Giản không hiểu phụ nữ.
Trước đây rất lâu, anh cũng quen một cô gái, lúc đó tuổi còn trẻ, đàn ông mà, luôn muốn cùng phụ nữ làm gì đó.
Sau đó em quen một…ừm... chị gái.
Lúc đó anh mới tròn 18 tuổi, tình yêu còn trong sáng, cô gái đó hỏi anh thấy mình giống ba hay giống mẹ.
Anh nói giống mẹ.
Cô gái lại hỏi anh, mẹ anh đẹp lắm sao?
Anh thầm nghĩ cái đệch, tôi đã nói tôi giống mẹ rồi, cô nhìn tôi thì biết mẹ tôi có đẹp hay không thôi.
Anh không muốn đắc tội với cô gái này nên ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của cô: “Mẹ tôi rất đẹp.”
Cô ấy lại hỏi: “Mẹ anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Thật ra trong lòng anh hơi buồn bực, cô yêu tôi hay yêu mẹ tôi vậy, cô hỏi mẹ tôi bao nhiêu tuổi làm gì?
Nhưng anh vẫn thành thật trả lời: “43.”
Cô gái sửng sốt hỏi anh: “Vậy anh gọi tôi là chị hay dì?”
Anh đã cảm thấy rất buồn bực rồi, bởi vì không biết trả lời thế nào nhưng cô gái này rất xinh đẹp, khuôn mặt tròn, da trắng, trông như một chú mèo trắng đáng yêu.
“Em muốn anh gọi gì thì anh gọi nấy, anh nghe theo lời em.” Câu này của anh đã thỏa mãn nhu cầu lắm rồi.
Cô gái nhướng mày nói: “Vậy anh gọi em là dì đi.”
Sở Giản không muốn gọi, mặc dù cô gái này lớn tuổi hơn anh nhưng nhìn cũng chỉ như 20 thôi.
Hơn nữa, anh cũng không thích có quan hệ với cô gái.
“Anh gọi đi.” Cô gái thúc giục.
Sở Giản nhắm mắt gọi dì.
Cô gái lườm anh rồi đứng dậy rời đi.
Anh ngồi đó mơ màng, sau này, cô gái đó không liên lạc với anh nữa.
Anh cảm thấy mình không đoán được tâm tư của cô ấy, cũng đoán không nổi, câu hỏi trong đầu anh có thể lượn một vòng Trái Đất.
Rõ ràng cô ấy muốn anh gọi như thế, nhưng anh gọi thì cô ấy lại nổi giận.
Anh vô tội biết bao, từ ngày đó trở đi anh không bao giờ dám tìm bạn gái nữa.
Đối với anh, bạn gái còn đáng sợ hơn cả kẻ địch.
Ví dụ như… An Kỳ hiện tại.
Anh chỉ nói trong đội không có phụ nữ thôi, cô đã nghĩ tới nếu có thì đã bị anh dụ dỗ rồi.
Trong đầu anh bỗng nhớ lại cô gái đã quen lúc 18 tuổi, trả lời theo ý muốn của cô: “Cũng không chắc, cô thấy tôi có hứng thú với mấy người đẹp đó không? Tôi đã nói không là không, được chưa?”
An Kỳ quan sát anh: “Đó là vì mấy cô gái đó là người mạnh mẽ đúng không, làm thuộc hạ của anh, không thể không trở thành người mạnh mẽ được, bọn họ không phải mẫu người anh thích, anh là thích loại thảo mai, con nhà giàu tóc dài bồng bềnh, đúng không, lúc trước anh đã nói rồi?”
Sở Giản kích động chỉ muốn nuốt những lời đã nói vào bụng, thật đúng là vui đùa nhất thời mà khổ sở cả đời mà!
Anh cười nói: “Tôi chỉ nói đùa mà thôi, cô nghĩ thử đi, bên cạnh tôi có rất nhiều tiểu thư danh giá, nhưng tôi có qua lại với họ đâu? Bọn họ làm gì đánh nhau được với tôi? Tôi chưa đánh một quyền đã bắt đầu khóc sướt mướt rồi, làm như như tôi không phải người vậy, tôi không hề có tiếng nói chung với bọn họ, nghĩ lại cũng thấy sợ.”
An Kỳ biết Sở Giản nói chưa chắc là thật, nhưng lúc nghe anh nói những lời này, tâm trạng cô rất vui, một cảm giác ấm áp hòa tan vào máu thịt.
“Chúng ta cứ qua lại trước đi, có lẽ anh sẽ nhận ra, tôi không phải người thích hợp với anh, nhưng anh đừng lo lắng, tôi sẽ không bức hôn đâu, Lúc trước nói bức hôn anh chỉ là nói đùa muốn trêu anh thôi.” An Kỳ nói xong thì mỉm cười.
Ánh mắt mang theo vẻ khiêu khích, tự do, càng có một khí phách…kiêu căng khó thuần.
Cô như một con báo cô độc, lớn lên trong thế giới hoang dã, tao nhã, ung dung, thậm chí là tự tại.
Lúc xoay người đi, ánh mắt cô hơi ảm đạm, đi được mấy bước thì quay đầu lại nhìn Sở Giản: “Anh không lên cùng à? Lần trước anh biểu hiện rất tốt, có thể tiếp tục đó.”
An Kỳ nói xong thì chớp mắt, cực kỳ xinh đẹp… cũng… rất quyến rũ…
Ngày hôm sau.
Tối qua Mục Uyển đi ngủ sớm nên lúc cô dậy mới 6 giờ 10, thấy Hạng Thịnh Duật còn ngủ thì xoay người đối mặt với anh, khóe miệng khẽ cong lên.
Tướng ngủ của anh nhìn rất đẹp, lông mi dài, sống mũi cao, môi mím lại rất bình yên, ngay cả hơi thở cũng đều đặn.
Hạng Thịnh Duật bỗng vươn người, ôm vai cô, mắt vẫn nhắm lại nói: “Tướng ngủ của chồng em có đẹp không, em đã nhìn chằm chằm anh rất lâu rồi?”
Mục Uyển ngạc nhiên: “Anh không mở mắt sao biết em nhìn anh chằm chằm chứ?”
Anh từ từ mở mắt ra: “Hơi thở của em rơi cả trên mặt anh, hơi thở này không giống như lúc em ngủ, vậy nên chắc chắn em đã thức dậy nằm đối diện anh, em không nhìn anh chẳng lẽ nhìn ma à?”
Mục Uyển khẽ nhíu mày: “Ngay cả hơi thở của em anh cũng hiểu rõ sao?”
Hạng Thịnh Duật mỉm cười: “Khi em yêu một người, đừng nói là hơi thở của cô ấy, ngay cả mỗi ngày cô ấy chớp mắt bao nhiêu lần, em cũng biết rất rõ, lúc cô ấy chớp mắt sẽ có tâm trạng gì?”
“Vậy một ngày em chớp mắt bao nhiêu lần?” Mục Uyển thuận miệng hỏi.
“Khoảng 13200 lần, nếu em chớp ít hơn chứng tỏ tâm trạng em không tốt, đang đau lòng, nếu em chớp nhiều hơn thì tâm trạng em rất tốt, có hơi căng thẳng.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển khẽ cười.
Cô không tin anh lại nhìn chằm chằm cô để đếm số lần cô chớp mắt đâu.
Cùng lắm là anh lợi dụng tâm lý học mà thôi.
“Anh không cảm thấy em chớp mắt ít là vì mắt không nhìn thấy, luôn nhắm mắt lại, hoặc có thứ gì bay vào mắt sao.” Mục Uyển không khách khí vạch trần anh.
Hạng Thịnh Duật dí vào trán cô: “Đừng nghịch nữa. chúng ta phải dậy thôi, hôm nay em có muốn tới Bộ Ngoại giao không?”
“Hôm nay em sẽ tới, dù sao cũng phải đối mặt với Lan Ninh phu nhân, không phải bên SHL sẽ cử người tới đây vào hôm nay sao? Em xử lý bên đó xong sẽ đi làm bình thường.” Mục Uyển nói.
“Nếu gặp phải vấn đề gì thì cứ hỏi anh, em có cần anh cử chuyên gia đến hỗ trợ giúp em không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển lắc đầu: “Có một số việc em muốn tự đối mặt, đợi em không giải quyết được sẽ tìm anh giúp đỡ.”
“Được rồi.”Anh gật đầu, đứng dậy đi tới phòng vệ sinh.
Mục Uyển từ từ đứng dậy, suy nghĩ miên man, ngơ ngác một lát.
Lúc Hạng Thịnh Duật đi ra, cô vẫn đang thất thần.
“Bé ngốc, em đang nghĩ gì đó?” Anh hỏi.
“Giờ Phó Hâm Ưu đã trở về chưa? Người bên SHL sắp tới rồi, có lẽ cô ta sẽ quay về, trước đây em luôn cho người theo sát cô ta, vốn nghĩ rằng nếu em gặp nguy hiểm, có thể dùng cô ta để uy hiếp Lan Ninh phu nhân, xem ra em cũng thất sách rồi, đứng trước lợi ích, chắc chắn bà ta sẽ hy sinh cô con gái nuôi này.” Mục Uyển trầm giọng nói.