Chương 578: Điều Tra Cho Tôi, Tra Ra Trực Tiếp Over
CHƯƠNG 578: ĐIỀU TRA CHO TÔI, TRA RA TRỰC TIẾP OVER
Nam Cung Nguyệt uất ức nhìn Thẩm Diên Dũng.
Biết anh ta và Lưu San là một chuyện, tận mắt nhìn thấy bọn họ hôn môi lại là một chuyện khác.
Trong suy nghĩ của cô ta, Thẩm Diên Dũng là một người rất thần thánh, kiêu ngạo, giữ mình trong sạch, sẽ không tùy tiện xảy ra quan hệ với phụ nữ, nhìn thấy tà mị nhưng rất sạch sẽ, đây cũng là nguyên nhân mà anh ta tiến vào thật sâu trong lòng cô ta.
Nhưng vừa rồi, nếu như cô ta không đi vào, bọn họ có thể đã lau súng cướp cò rồi.
Chỉ cần cô ta nghĩ đến Thẩm Diên Dũng và Lưu San xảy ra quan hệ, trong lòng lập tức ghen tị đến không chịu được, giống như có một đóm lửa nhóm lên trong lòng cô ta, khó chịu đến sắp nổ tung.
"Không phải ngài Tổng thống kêu người đem điểm tâm lên hay sao?" Nam Cung Nguyệt lạnh lung khó đoán nói, giọng điệu cực kỳ không tốt.
"Gõ cửa không phải là được rồi sao, đi ra ngoài. Loại chuyện này không do cô làm." Thẩm Diên Dũng lạnh giọng ra lệnh.
Nam Cung Nguyệt xoay người, càng nghĩ càng tức giận, cô ta nhổ vào mỗi chén một ngụm nước miếng, sau đó đặt khay trên bàn.
Lưu San nhô đầu ra từ trong chăn, nghi ngờ nhìn ra cửa, hỏi: "Người phụ nữ kia có phải thích anh hay không?"
"Cho nên, chỗ này của anh không thể giữ lại cô ta, đợi vài ngày nữa anh sẽ sắp xếp vài buổi gặp mặt, đưa cô ta ra ngoài." Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
"Anh vẫn đối xử với cô ta rất tốt đấy, cô ta vừa ý ai thì có thể gả cho người đó?" Ánh mắt Lưu San sáng lấp lánh: "Vậy sau này, anh chán ghét tôi rồi vứt bỏ, cũng sẽ sắp xếp cho tôi một buổi gặp mặt à?"
Thẩm Diên Dũng gõ mạnh lên đầu cô ấy một cái, hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Tốt nhất em đừng làm anh chán ghét mà vứt bỏ em, nếu anh chán ghén rồi vứt bỏ em, anh bảo đảm, sau này em sẽ không tìm được đàn ông nữa, càng không thể dùng được súng thật."
"Sao anh lại độc ác như vậy, anh cũng không cần tôi còn không cho phép tôi đi tìm người khác, đây là cái quỷ gì vậy, ngoài ra, súng thật là cái gì?" Lưu San bực bội.
Anh ta kéo cô đến trước mặt mình, trực tiếp cởi quần trong ra, nói cho cô biết, cái gì là thật. . . . . .
Lúc kết thúc đã hơn nửa giờ sau.
Lưu San tức giận, tên nhãi này không phải muốn đi tiễn vợ chồng Tể tướng hay sao?
Cũng quá là có kiên nhẫn rồi, sau khi dẫn cô ấy thèm muốn, anh ta nhất định không cho, làm cô ấy nóng muốn chết.
Vì sao lại có một người đáng ghét như vậy chứ.
Vừa nghĩ đến sau khi anh ta chán ghét mình sẽ cắt đứt khả năng của cô ấy và những người đàn ông khác, cô lập tức cảm thấy anh ta độc ác.
Nhìn giờ đồng hồ, muộn hơn nửa giờ, đúng là nói không sai.
"Vừa rồi thoải mái không?" Thẩm Diên Dũng tắm rửa xong đi ra hỏi.
Lưu San vứt cho anh ta một ánh mắt xem thường: "Anh hỏi những lời này với một người sắp chết đói, cảm thấy có thể nghe thấy câu trả lời mà mình thích không?"
Thẩm Diên Dũng: ". . . . . ."
"Biết rồi, bây giờ đi lấy đồ ăn cho em." Thẩm Diên Dũng ra khỏi cửa, nhìn thấy khay thức ăn trên bàn, bưng lên đem đến phòng bếp, ra lệnh cho đầu bếp: "Bỏ cái này đi, ngoài ra, sau này khi tôi kêu mọi người đưa cơm, nhớ kỹ, không được đưa qua tay của bất cứ kẻ nào, ngay cả phu nhân cũng không được, hiểu chưa?"
Đầu bếp ngơ ngác nhìn nhau, cung kính gật đầu nói: "Đã hiểu."
*
Lưu San đã ăn được điểm tâm mà đầu bếp đem đến một lần nữa, là một bữa sáng kiểu Hồng Kong, có sủi cảo hấp hải sản và bánh cuốn ăn rất ngon, kết hợp với sữa đậu nành kiểu Trung Quốc, rất mỹ vị.
Cô ấy tiếp tục chơi trò chơi, dùng hết sức để thăng cấp, ba giờ sau đã sắp tăng lên cấp tám.
Thẩm Diên Dũng vẫn rất giữ lời, cô ấy nhận được nhắc nhở của hệ thống đã có chín trăm triệu vào tài khoản.
Sau khi cô chơi xong trận này thì đi tới cửa hàng mua một bộ trang phục trâu bò có thể biến thân thành thuần thú sư, rất đắt, mất ba trăm sáu mươi triệu tiền vàng của của cô ấy.
Nhưng mà, sau khi mặc bộ quần áo này vào, giá trị chiến đấu của thuần thú sư của cô ấy tăng lên một trăm, máu tăng lên năm trăm, cộng với máu trước đây của cô ấy mới được năm trăm, ma pháp tăng lên một trăm, thể lực khôi phục nhanh hơn gấp hai lần.
Cô ấy lại mua nhẫn tăng máu, tốc độ của đôi cánh để tăng tốc độ trốn thoát, lá chắn của Chúa, giảm bớt 20% mức sát thương của đối thủ.
Nhưng mà. . . . . . Cũng rất đắt.
Lá chắn của Chúa này tốn của cô một trăm năm mươi triệu tiền vàng, mua hai cái vô địch, một cái bổ máu, mười miếng gà viên, số dư chỉ còn lại ba trăm sáu mươi ngàn tiền vàng.
Sau khi mua xong, cô ấy đi vệ sinh trở về, ngồi xuống, phía dưới mông giống như được đặt thứ gì đó.
Cô ấy điều chỉnh vị trí phát hiện vẫn có, đứng lên, nhìn về phía chăn, trong đầu suy nghĩ có phải Thẩm Diên Dũng thả cái gì vào hay không, nghĩ nghĩ lại thấy không đúng, vừa rồi cô ấy ngồi ở chỗ đó chơi trò chơi, cũng không có thứ gì mà.
Cô ấy xốc chăn lên, thét chói tai ra tiếng, theo bản năng lùi về sau năm sáu bước.
Hai con rắn màu xám nâu quấn cùng một chỗ, đầu đều là hình tam giác.
Tuy rằng cô ấy không thể biết được chúng nó là rắn gì, nhưng vẫn có chút hiểu biết, đầu là hình tam giác, chắc chắn là rắn độc.
Trong phòng của cô ấy vậy mà có hai con rắn độc, bị dọa sắp chết rồi.
Thứ này, nếu bị cắn một cái, cô ấy sẽ chết ngay lập tức.
Cô ấy nhanh chóng lao ra khỏi phòng, bắt lấy cánh tay của quản gia, nói năng lộn xộn: "Phòng của tôi. . . . . . Trong phòng. . . . . . Trong phòng có hai con rắn độc. . . . . . Ở ngay trên giường của tôi. . . . . . Cũng có thể không còn ở đó, thật là kinh khủng."
"Sao có thể như vậy?" Quản gia khiếp sợ, kêu hai vệ sĩ cùng đi lên lầu.
Nam Cung Nguyệt thét chói tai chạy ra từ trong phòng: "Rắn, rắn, trong phòng tôi có rắn, thật là khủng khiếp."
Quản gia sắc mặt cứng lại, lập tức mang theo người xông về phía phòng của Tổng thống.
Nam Cung Nguyệt sắc mặt u ám đi tới chỗ Lưu San.
Lưu San nhìn về phía Nam Cung Nguyệt, thét chói tai chạy đi: "Trong túi của cô có rắn, đừng tới đây."
"A." Nam Cung Nguyệt cũng thét chói tai, chạy tới chỗ Lưu San.
Lưu San chạy nhanh hơn, cũng may trước đây mình vẫn luôn rèn luyện thân thể, khả năng vận động cũng luyện lên rồi.
Chỉ chốc lát, Nam Cung Nguyệt đã bị cô ấy bỏ lại rất xa .
Trước mặt có mấy chiếc xe đang chạy tới, chiếc xe ở giữa đột nhiên dừng lại, Thẩm Diên Dũng bước xuống từ trên xe, đuổi theo Lưu San đang chạy như điên, cầm lấy tay cô ấy, lo lắng nói: "Làm sao vậy?"
"Thẩm Diên Dũng, trong phòng của anh có rắn độc, rất nhiều con, còn ở ngay trên giường của tôi, thật ghê tởm, tôi muốn đi, tôi không muốn ở đây nữa." Lưu San nghĩ lại mà sợ nói.
Cô không sợ trời không sợ đất, thế nhưng cực kỳ sợ những con rắn uốn éo này, cảm thấy rất ghê tởm, nghĩ đến hai con rắn quấn lại một chỗ ở trên giường, cả người cô ấy đều nổi da gà, cô ấy ngồi ở phía trên thân rắn, cả người đều không thoải mái, cả người đều run rẩy. Cảm thấy rất lạnh.
"Làm sao có thể, em nói phủ Tổng thống có rắn? Mỗi ngày phủ Tổng thống đều có người xử lý, không thể nào có rắn."
"Còn là rắn độc đó, đầu hình tam giác, toàn thân màu nâu." Lưu San rụt cổ, hai tay làm thành hình tam giác để trên đầu.
Thẩm Diên Dũng cắn răng, trong mắt bắn ra một tia tàn khốc, cả người bao phủ băng hàn lạnh lẽo, đằng đằng sát khí, lạnh lùng ra lênh: "Điều tra cho tôi, điều tra là ai thả rắn vào hãm hại, tự chuốc lấy kết cục thảm hại."
"Được." Thượng tá Trình nhìn ra được, Tổng thống thật sự rất tức giận, lập tức lên xe, mang theo người đi vào trong biệt thự.
Hoa Tiên có chút lo lắng xuống xe, có dự cảm không tốt, nhìn về phía Nam Cung Nguyệt ở xa xa.
Thẩm Diên Dũng ôm lấy Lưu San, ôn nhu nói: "Đừng sợ, có anh ở đây, sau này anh sẽ không bao giờ ... để em ở lại một mình nữa."