Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 162: Khi Tôi Chờ Anh​




CHƯƠNG 162: KHI TÔI CHỜ ANH
Đến cổng viện nghiên cứu rồi mà Bạch Nguyệt vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ. Nếu Cố Lăng Kiệt chỉ có mình cô thì tại sao Tô Tiểu Linh lại bị bệnh phụ khoa thậm chí là nhiễm giang mai được? Cô ta có người đàn ông khác ư?
"Cô ơi, đến rồi đấy." Tài xế nói.
Lúc này Bạch Nguyệt mới hoàn hồn: "Vâng."
Cô nhìn đồng hồ đếm số km rồi thanh toán tiền, sau đó mới bước xuống xe.
Rốt cuộc thì cô đang làm gì vậy? Dù Tô Tiểu Linh có người đàn ông khác thì cũng liên quan gì đến cô đâu chứ.
Chỉ là ba năm thật sự đã thay đổi rất nhiều người.
Khi Bạch Nguyệt vào viện nghiên cứu thì Mộc Hiểu Sinh đang cáu ầm lên.
"Các cô các cậu làm thế nào mà tốt nghiệp được vậy? Lúc rỗi việc thì túm lụm khoác lác như mình cao siêu lắm, có việc thì không ai dám nhận."
"Không phải viện nghiên cứu chúng ta vừa có một người có vai vế trong ngành đến sao ạ? Chuyện này cũng chỉ có người như vậy mới nhận được thôi ạ." Có người nói.
"Chuyện gì cũng đến tay người ta thì tôi cần các cô các cậu làm cái gì, về nhà mà ăn bám tiếp đi!" Mộc Hiểu Sinh rất giận.
Bạch Nguyệt đi đến cửa phòng hội nghị rồi ung dung gõ cửa, Mộc Hiểu Sinh nhìn về phía cô, biểu cảm trở nên khó xử, ngập ngừng định nói rồi lại thôi.
Bạch Nguyệt mỉm cười: "Nói đi, tôi nhận."
Mộc Hiểu Sinh như túm được cọng rơm cứu mạng: "Giờ cũng chỉ có cô mới có thể cứu tôi thôi, đến văn phòng của tôi đi."
Mộc Hiểu Sinh ra khỏi phòng họp, về văn phòng riêng của mình rồi đưa một xấp ảnh chụp cho Bạch Nguyệt.
Trong hình là một lâu đài thu nhỏ theo phong cách châu Âu, sử dụng gạch xanh từ ngày trước, cả lâu đài được bao phủ bởi dây thường xuân rậm rạp. Vì lâu đài này đã xây dựng từ lâu nên cây cối khá tươi tốt, nhìn có vẻ khá kỳ dị. Tấm hình thứ hai là thi thể một người đàn ông cao to chết trong phòng, tứ chi cuộn lại, ngón tay siết rất chặt, khuôn mặt vặn vẹo như đã trải qua điều gì đó rất đau đớn.
"Người đàn ông này là Hùng Cẩm Bình, em trai của Hùng Đại Ninh, là thị trưởng của thành phố Bình Diễn, hiện trường tử vong là trong thành, giết người trong phòng, trên người không có một vết thương nào, khi giải phẫu thì phát hiện trong não có hiện tượng ứ máu, chết vì quá sợ hãi. Không phát hiện chất độc nào trong cơ thể, cũng không có dấu hiệu của việc hít thuốc phiện." Mộc Hiểu Sinh diễn tả sơ qua tình hình.
Bạch Nguyệt nhìn tấm hình thứ ba, đó cũng là một người đàn ông chết trong phòng, ngã trên mặt đất tự bóp cổ chính mình, mắt đỏ quạch, trông khá kinh khủng.
"Người này là Hùng Chí Thanh, chức vụ trung tá, sĩ quan huấn luyện thuộc quân khu đặc chủng, nhìn qua thì là tự bóp cổ mà chết, nhưng trên thực tế cũng là chết vì quá sợ hãi. Hai người này đều vừa chết hôm qua, hiện tại bên trên đang cố áp chuyện này xuống, phải phá án gấp trong một tuần, viện nghiên cứu của tôi không thể không nhận vụ này." Mộc Hiểu Sinh bất đắc dĩ.
Bạch Nguyệt hiểu: "Năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn, danh dự càng cao thì càng cần thể diện hơn, có được vinh quang cũng phải đối mặt với áp lực, viện nghiên cứu của anh là hàng đầu trên cả nước, hẳn là nên nhận."
"Cô cũng đừng chế giễu tôi, chuyện này đành nhờ cô vậy, tôi bao toàn bộ công tác phí, ở phòng Tổng thống cũng vô tư, mỗi ngày còn trợ cấp ba triệu rưỡi tiền thù lao, chỉ cần có thể phá án thì cần bao nhiêu tiền cũng được." Mộc Hiểu Sinh nói về đãi ngộ.
"Giờ tôi đi cùng người của cục cảnh sát à?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Cục cảnh sát rất coi trọng vụ án này, ra giá cao mời một chuyên gia tên là Lãnh Thu Tôn đến, biệt danh là Tôn chủ, anh ta dẫn theo một trợ lý, ngoài ra thì bên cục cũng phái hai cảnh sát đi theo, tổng cộng có năm người tất cả, Tôn chủ là đội trưởng."
"Lãnh Thu Tôn à? Tôi biết, rất nổi tiếng, thái độ cũng khá khiêm tốn, trừ phá án ra thì gần như xa cách với thế giới bên ngoài. Lần này có cơ hội được gặp một đại thần trong truyền thuyết như vậy cũng rất tốt." Bạch Nguyệt cười.
"Không chừng cô cũng là nữ thần trong lòng người ta nữa đấy, giờ danh tiếng của cô trên thế giới cũng không thua kém anh ta là bao." Mộc Hiểu Sinh khen ngợi.
Bạch Nguyệt không nói gì thêm mà quay về thu dọn hành lý và đến cục cảnh sát.
Cô không nói với Cố Lăng Kiệt rằng cô sẽ đi công tác, tướng đánh trận không cần nhất nhất phải nghe lệnh.
Song cô vẫn thông báo cho Lưu San: "Gái à, tớ phải đi công tác rồi, tạm thời không gặp được nhé."
"Giờ cậu bận vậy luôn hả, vừa mới về đã lại đi rồi, cái anh Mộc Hiểu Sinh ấy cũng dồn cho cậu lắm việc quá." Lưu San oán trách.
"Nhiệm vụ thôi, hoàn thành là được, tớ về sẽ liên hệ sau." Bạch Nguyệt áy náy.
"À để kể chuyện này cho cậu nghe, đêm qua ở quân khu bên tớ xảy ra chuyện đấy. Một sĩ quan bị giết, cùng lúc đó cũng có một sĩ quan khác chết ở Bình Diễn, mấu chốt là sĩ quan chết ở Bình Diễn kia không xin nghỉ phép, chống quân lệnh mà trốn ra ngoài. Thủ trưởng đang giận lắm ấy, dù sao thì việc hành hung ở quân khu đặc chủng cũng nghiêm trọng mà, điều đó cho thấy hệ thống bảo an có vấn đề, nếu để lọt gián điệp vào thì nguy rồi, nói chung thì việc này là việc lớn đấy, còn xảy ra đúng lúc thủ trưởng đang tranh cử chức tổng thống nữa. Giờ tin này đang được phong tỏa, mấy hôm nay tớ còn không dám thở mạnh luôn, mà thôi không nói nữa, tớ đi làm việc đây." Lưu San kể lể xong thì cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt cất điện thoại đi, bảo sao đêm qua Cố Lăng Kiệt lại mang vẻ mặt nặng nề như vậy khi đi.
Hùng Chí Thanh chết có liên quan gì đến người chết trong quân khu kia không?
Nếu cô điều tra ra được thì cũng coi như gián tiếp giúp Cố Lăng Kiệt rồi.
Cô về nhà sắp xếp hành lý rồi tới cục cảnh sát.
Lãnh Thu Tôn đã ở trên xe, cô là người đến muộn nhất.
Khi cô lên xe bus của cục cảnh sát thì gặp được Lãnh Thu Tôn trong truyền thuyết. Anh ta khoảng chừng ba mươi lăm tuổi, mặc áo gió màu đen, dáng người cao gầy, đội mũ, cằm v-line, mắt một mí sắc sảo, không cần nói gì mà chỉ nhìn người khác thôi cũng đủ lực sát thương, là dạng đàn ông khá chăm chút vẻ bề ngoài. Có vẻ không hợp tính lắm, đây là phán đoán của Bạch Nguyệt, vậy nên cô không chủ động chào hỏi mà ngồi vào vị trí.
"Bạch Nguyệt." Lãnh Thu Tôn mở miệng gọi tên cô, giọng anh ta khá trầm, độ nhận diện rất cao.
Bạch Nguyệt nhìn Lãnh Thu Tôn, khóe môi khẽ nhếch lên: "Khi anh Lãnh vừa ra khỏi sân bay, vì đi quá vội nên đụng phải một cô bé đang uống trà sữa, mẹ cô bé tức giận, tưởng anh là một ông chú quái đản, còn đòi dẫn anh đến đồn cảnh sát, anh giận quá nên kéo hai mẹ con ấy đến cục luôn."
Lãnh Thu Tôn mím môi không nói gì, ánh mắt nhìn Bạch Nguyệt như lóe lên ánh sáng tăm tối nào đó.
Trợ lý của Lãnh Thu Tôn kinh ngạc: "Sao cô biết hay vậy?"
"Khi tôi đặt hành lý thì nhìn thấy nhãn trên vali của anh Lãnh, chuyến bay đến thành phố A lúc mười một giờ, giờ mới là mười hai giờ rưỡi, từ sân bay đến đây cũng phải một tiếng, chứng tỏ anh ấy rất vội vàng, từ vết sữa chưa lau sạch trên áo anh, với độ cao này thì hẳn là một cô bé. Lúc tôi vừa đến thì trông thấy một người phụ nữ trung niên và một cô bé đi ra, vừa đi vừa mắng đúng là biến thái, anh ta không vội máy bay. Khi tôi lên xe thì thấy anh Lãnh vẫn còn mặt nặng mày nhẹ lắm." Bạch Nguyệt giải thích.
"Cô đang cố ý khoe khoang đấy à?" Lãnh Thu Tôn không khách sáo hỏi thẳng.
Bạch Nguyệt không tức giận mà đáp: "Khi anh gọi tôi, ánh mắt anh toàn là nghi ngờ về năng lực của tôi, tôi chỉ dựa theo ý muốn của anh để làm thôi mà?"
Truyện được mua bản quyền đăng trên App Mê Tình Truyện!
Lãnh Thu Tôn cười không nói gì, đúng lúc này điện thoại của Bạch Nguyệt đổ chuông.
Là tin nhắn từ Cố Lăng Kiệt, anh nói ít nhưng ý nhiều: "GXXX, lên toa số 12, tôi ở đó."
Bạch Nguyệt: ".."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK