Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 853: Tôi Có Lấy Hay Không Không Do Ông Quyết Định​




CHƯƠNG 853: TÔI CÓ LẤY HAY KHÔNG KHÔNG DO ÔNG QUYẾT ĐỊNH
Bây giờ điều khiến cô lo lắng là sau khi Thẩm Diên Dũng chuẩn bị dẫn dụ khiến cô yêu anh lần nữa, anh sẽ lại vứt bỏ cô như một con rối, khiến cô sống không bằng chết.
Với tính cách có thù tất báo, rất có thể Thẩm Diên Dũng sẽ làm vậy.
Cô thật sự rất sợ hãi.
Chung quy vẫn là ích kỷ, sợ hãi bản thân sẽ phải chịu nỗi đau như cứa vào tim gan. Con người sinh ra vốn đã ích kỷ, không phải sao?
Cô có thể không cần tiền, không cần thân xác, cũng có thể không cần cái mạng này, nhưng trái tim, cô không thể không cần.
Cô không nói gì. Xe đỗ lại trước cửa ủy ban nhân dân, điện thoại của Thẩm Diên Dũng đổ chuông, nhìn thấy người gọi là Đường Quốc Trung, anh liền nghe máy.
"Thưa anh, anh không thể cưới Lưu San." Đường Quốc Trung sốt ruột nói.
"Tại sao tôi không thể cưới cô ấy? Tôi có cưới hay không cần cậu quyết định thay?" Thẩm Diên Dũng lạnh lùng nói.
"Một khi cưới cô ta, anh sẽ không thể về nước. Cô ta là điềm xấu, vì cô ta mà anh mới thất bại. Cô ta còn sắp gả cho người khác. Loại đàn bà như vậy không thể cưới." Đường Quốc Trung khuyên nhủ.
Thẩm Diên Dũng nhìn chằm chằm về phía trước: “Về nước A sao? Tôi biết tôi đang làm gì, cũng biết nên làm thế nào. Cứ như vậy đi."
Lưu San mơ hồ nghe thấy tiếng nói bên trong điện thoại.
Một câu nói tôi biết tôi đang làm gì và cũng biết nên làm thế nào của Thẩm Diên Dũng khiến cô sinh ra cảm giác không rét mà run.
Không đâu, chắc sẽ không khiến cô sống không bằng chết đâu.
Chỉ cần trái tim thuộc về chính mình, chỉ cần tìm cách để vui vẻ, cô sẽ không đến mức sống không bằng chết.
Có người mở cửa xe ra, Lưu San bước xuống xe, trước mặt cô chính là tòa nhà ủy ban nhân dân.
Thẩm Diên Dũng đi tới trước mặt cô: "Vào đi thôi."
Lưu San nghĩ, hẳn là người của Đường Quốc Trung sẽ tới ngăn cản nhỉ.
Nhưng không hề, tới tận khi bọn họ đi vào bên trong ủy ban nhân dân rồi, vẫn không có bất kỳ ai ngăn cản.
Chủ tịch ủy ban nhân dân đích thân tới tiếp đón, trước tiên là đưa cô vào phòng kiểm tra sức khoẻ.
Cô vẫn còn đang chờ đợi. Cô không tin bọn họ sẽ cứ bình tĩnh như vậy mà kết hôn, chắc hẳn hiện tại là sự bình lặng trước giông bão.
Đợi sau khi cô ra khỏi phòng kiểm tra sức khoẻ, Thẩm Diên Dũng đã bước ra ngoài, không có chuyện gì xảy ra cả.
Nhân viên của ủy ban nhân dân hẳn là đã được nhắc nhở từ trước nên khi nhìn cô, bọn họ đều tránh không nhìn vào mắt cô. Bọn họ vẫn luôn cung kính, cũng không nhìn đến cánh tay bị cụt của cô chứ đừng nói là bàn tán xôn xao.
Kiểm tra sức khoẻ xong liền đi chụp ảnh.
"Hai người sát nhau một chút, gần thêm chút nữa. Cô dâu nhớ là phải cười." Người thợ chụp ảnh nói.
Lưu San thật sự cười không nổi, cũng không muốn tới gần. Cô căng thẳng nhìn máy ảnh, mày nhíu lại, không hề nhìn thấy chút dáng vẻ nào của sự vui mừng.
Người thợ chụp chụp liền mấy tấm, không hài lòng liền nhắc nhở: “Cô dâu nhớ phải cười, bức ảnh này sẽ lưu giữ suốt đời đó.”
Thẩm Diên Dũng liếc mắt nhìn Lưu San: Lưu San vẫn đang nhíu mày.
Anh vòng tay tới bên eo Lưu San, đưa ngón tay cù eo cô.
Lưu San sợ nhột liền lắc người tránh, bất giác tiến đến gần Thẩm Diên Dũng hơn. Nhắm lúc cô đang tươi cười, người thợ chụp liền chụp liền mấy tấm.
Thẩm Diên Dũng thấy người chụp ảnh đang xem ảnh mới buông tay.
Lưu San không hiểu tại sao bỗng dưng anh lại cù cô, đâu ra cái kiểu cù người ta lúc chụp ảnh đăng ký kết hôn chứ.
Cô trừng mắt nhìn Thẩm Diên Dũng, cũng cù lại anh.
Anh cũng không né mà để mặc cho cô cù, không nhúc nhích.
Cô giương mắt nhìn anh - hình như là không nhột, chẳng phải trước kia anh cũng sợ nhột sao?
Anh không có phản ứng gì, cô có cù cũng vô ích, liền dừng tay lại.
"Ngồi đi." Thẩm Diên Dũng nói rồi đứng dậy đi về phía người thợ chụp.
Người thợ chụp sao chép ảnh của bọn họ vào trong máy tính.
Thẩm Diên Dũng nhìn ảnh chụp của bọn họ trong máy tính: Lúc cười rộ lên, Lưu San trông khá xinh xắn. Anh chọn một tấm mình thích nhất: "Mấy tấm còn lại đều gửi ảnh gốc cho tôi."
"Được." Người thợ chụp đáp.
Sau khi chụp xong, bọn họ liền bắt đầu làm giấy đăng ký.
Lưu San nhìn về phía cửa, vẫn không có động tĩnh gì như cũ.
Thẩm Diên Dũng ngồi trong phòng dành cho khách quý, cúi đầu xem tin tức trên điện thoại. Anh vừa mới ngồi xuống đằng kia đã tản ra khí chất mạnh mẽ, là khí chất quý tộc bẩm sinh.
Lưu San đi đến trước mặt Thẩm Diên Dũng: "Này, lúc trước tôi cũng đã cùng Giang Diệp tới đây, liệu bọn họ có nói tôi trùng hôn không?
Thẩm Diên Dũng nghe thấy cái tên Giang Diệp liền không được thoải mái. Anh ngẩng đầu nhìn cô: "Lưu San đã chết, trên thế giới không còn có người này. Em là Lưu Hồng, hai mươi tám tuổi, lần đầu kết hôn."
“Lưu Hồng… Là cha mẹ nào không có sáng tạo như vậy, lấy một cái tên vừa sến sẩm vừa cụt lủn cho con gái mình.” Lưu San ngồi cạnh Thẩm Diên Dũng, không nhịn được mà lên tiếng chê bai: "Tôi vẫn cảm thấy cái tên Lưu San hay hơn."
Thẩm Diên Dũng cười. Nghe cô lải nhải không dứt, chút khó chịu trong lòng liền bị niềm vui thay thế.
Anh thích cô lải nhải bên tai anh: "Tên cũng chỉ là một cách gọi thôi. Cho dù có là Lưu San hay là Lưu Hồng thì vẫn đều là em."
"Tôi cảm thấy chẳng có chút khí phách nào. Bây giờ anh tên là gì? Thẩm Đình Trọng. À, anh 'Đình Trọng', tôi 'Hồng'. Tôi cảm thấy tên anh còn tạm được, còn tên tôi cụt lủn, nghe chán." Lưu San oán giận nói.
"Vậy em đặt biệt danh đi, sau này tôi gọi em bằng biệt danh." Thẩm Diên Dũng nhường một bước.
"Tôi cảm thấy cái tên Lưu San này khá hay, không thì gọi là Lưu Trần Quy đi?" Lưu San suy nghĩ.
Trái tim Thẩm Diên Dũng khẽ run lên. Trần Quy thì Trần Quy, anh không để tâm. Đang định nói được thì lại nghe thấy Lưu San nói tiếp: "Nghe như tên một người quét rác."
Thẩm Diên Dũng:”….”
"Em cảm thấy tôi là kẻ rác rưởi?" Giọng nói của anh trở nên bén nhọn.
"Trần Quy, không giống tên của một người quét rác sao?" Lưu San hỏi ngược lại.
Thẩm Diên Dũng ý thức được mình đã nghĩ nhiều, "Trần Quy" mà cô nói chỉ là ý ngoài mặt chữ nên anh không đáp lời.
"Nếu không thì, Lưu Trần San?" Lưu San lại suy tư.
Thẩm Diên Dũng bình tĩnh nhìn cô.
Lưu San liên tưởng đến ý của câu nói này, hình như là để lại chữ "San" cho Thẩm Đình Trọng. Bỗng cô cảm thấy buồn nôn, rùng mình: "Không được không được."
"Lưu Niệm đi." Thẩm Đình Trọng cắt lời.
Lưu San cảm thấy cái tên này không có vẻ sang chảnh như chữ "San", nhưng cũng có tính nghệ thuật: "Anh nói xem bây giờ dùng cái tên Lưu Niệm này để kết hôn còn kịp không?"
"Không còn kịp nữa rồi. Sau khi em nhảy lầu, giấy chứng minh nhân dân của em đã được nhập vào máy tính, không chỉ trong mạng lưới toàn quốc mà cả trong mạng lưới của thế giới. Không tính đến giấy chứng minh nhân dân giả thì nó có công dụng như chứng minh thư thật." Thẩm Diên Dũng giải thích.
Lưu San ngừng lại một lúc rồi đột nhiên hiểu ra tại sao lâu như vậy rồi mà Bạch Nguyệt còn chưa tới cứu mình.
"Có phải lúc tôi nhảy lầu anh liền tuyên bố với bên ngoài rằng tôi đã chết?" Lưu San hỏi.
"Đúng vậy, tôi đã sắp xếp thi thể để Bạch Nguyệt đưa về an táng bên cạnh cha mẹ em. Còn về Giang Diệp, anh ta cũng nghĩ rằng em đã chết. Vậy nên, trên thế giới này, không có Lưu San, bao gồm về cả thông tin đăng ký trong chứng minh nhân dân của Lưu San đều đã là dĩ vãng." Thẩm Diên Dũng giải thích.
Lưu San bình tĩnh nhìn Thẩm Diên Dũng.
Giang Diệp cho rằng cô đã chết, Tiểu Bạch cho rằng cô đã chết, vậy người mà hôm ấy ở bệnh viện bảo cô chờ là ai?
Tại sao bảo cô chờ, bảo cô chờ gì chứ?
"Làm sao vậy? Đang nghĩ gì?" Thẩm Diên Dũng nhìn ra chút manh mối. Lưu San không che giấu chút nào mà cứ ngẩn người ra, quá mức rõ ràng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK