Chương 912: Cái Gì Phải Đến Thì Cuối Cùng Cũng Đến
CHƯƠNG 912: CÁI GÌ PHẢI ĐẾN THÌ CUỐI CÙNG CŨNG ĐẾN
Người cô yêu, là anh.
Nhưng nói ra vào lúc này, cũng chẳng có chút tác dụng gì, chỉ làm cho anh thêm gánh nặng và áp lực.
"Em không muốn nói, có lẽ sau này anh sẽ biết, hoặc là vĩnh viễn anh cũng sẽ không biết, cũng không cần phải biết." Mục Uyển nghẹn ngào nói.
"Vì anh ta, em không tiếc hy sinh danh dự của mình, tự mình chịu khổ?" Hình Thiên cũng tức giận.
"Đúng, vì vậy, chuyện của em anh cũng không cần bận tâm, em muốn trở về, em phải trở về." Vành mắt của Mục Uyển đều đỏ lên, không muốn nói gì thêm, hơn nữa mọi suy nghĩ của cô sẽ vỡ lở mất, ra khỏi phòng trực tiếp, trở về phòng mình, đóng cửa lại.
Hình Thiên nhíu lông mày, cảm thấy vô cùng phiền não.
"Tổng thống, bây giờ nên làm như thế nào?" Một người đi theo Hình Thiên bỗng nhiên hỏi.
Ánh mắt sâu thẳm của Hình Thiên nhìn vào máy vi tính, Mục Uyển phát trực tiếp nói cô muốn ly dị, anh làm gì, cũng không thay đổi được kết quả này, hơn nữa, cô cuối cùng cũng vẫn muốn đi...
Anh cố kìm nén nỗi buồn bực, thở dài một hơi: "Gọi luật sư đến đi."
"Vâng." Người của Hình Thiên ngay lập tức ra ngoài làm việc.
Trong lòng anh rất bực bội, đầu óc cũng hỗn loạn, liền đi mở cửa sổ, một trận khí lạnh đột ngột xông vào.
Hai con chó đang chơi đùa cùng nhau, người tuyết mà anh cùng Mục Uyển đắp lúc Tết giờ đã tan rồi, đúng như hôn nhân của bọn họ, đã không còn vững chắc.
Điện thoại di động reo lên, anh nhìn thấy là Thẩm Diên Dũng, liền bắt máy.
"Vợ anh có chút kích động." Thẩm Diên Dũng mở miệng nói.
"Cô ấy còn nhỏ, có thể giữ được lý trí như vậy đã là không dễ dàng, cô ấy chẳng qua là vì không muốn giải thích." Hình Thiên trầm giọng nói.
"Bây giờ cậu chuẩn bị làm thế nào? Ly dị?" Thẩm Diên Dũng hỏi dò.
Hình Thiên trầm mặc.
Thẩm Diên Dũng cũng có kiên nhẫn chờ.
"Có thể, đây chính là luật nhân quả, tôi tách cậu ra khỏi Lưu San, anh có dự định gì?" Hình Thiên hỏi ngược lại.
"Tôi có một loại dự cảm, bây giờ không phải là kết thúc, mà là bắt đầu, tính cách của vợ cậu, rất thú vị, nhìn bề ngoài thì có vẻ yếu đuối nhu nhược, nhưng lại vô cùng kiên cường, tính tình cũng rất mạnh mẽ, tôi lại nghĩ tới Bạch Nguyệt, tính cách của cô ấy và Bạch Nguyệt có mấy phần giống nhau." Thẩm Diên Dũng nói.
"Cô ấy còn nhỏ, tầm tuổi này Bạch Nguyệt còn chưa hề gặp Cố Lăng Kiệt."
"Cho nên, cậu thích cô ấy, là bởi vì cô ấy giống với Bạch Nguyệt? Ai cũng nói anh em sinh đôi sẽ thích cùng một kiểu người , đây gọi là tâm linh tương thông."
"Tôi thích Bạch Nguyệt, tôi không phủ nhận, trước kia tôi thường xuyên mơ thấy cô ấy, nụ cười của cô ấy, nước mắt của cô ấy, cô ấy bị tổn thương, cô ấy vùng vẫy, hết thảy những thứ đó đều đã xuất hiện trong trí nhớ của tôi." Hình Thiên nói.
Mục Uyển đứng ở cửa, trong ngực có cảm giá nhói đau, đến hô hấp cũng có chút khó khăn.
Cô vẫn luôn suy đoán Hình Thiên thích Bạch Nguyệt, mỗi lần ở trước mặt Hình Thiên cũng sẽ cố ý nhắc tới, nhưng anh không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Đây coi như là lần đầu tiên cô nghe rõ ràng Hình Thiên nói ra những lời như vậy, trái tim vô cùng đau đớn, giống như bao nhiêu mây đen cùng sóng biển ùn ùn đánh tới trên người cô, muốn làm cho cô hoàn toàn nghẹt thở.
Cô ôm lấy ngực, hoảng hốt quay người sang.
Cô cần có không gian và thời gian để tự mình điều chỉnh.
"Sau đó tôi mới biết, đây đều là trí nhớ của Cố Lăng Kiệt, bởi vì sinh đôi có tâm linh tương thông, tôi mới có thể biết được, tôi cứ cho đó là yêu, trên thực tế, cũng không phải vậy, chẳng qua là trong lúc nhất thời tôi không phân biệt được tình cảm của Cố Lăng Kiệt và tình cảm của tôi, cho nên tình cảm của tôi đối với Bạch Nguyệt chỉ là tới từ tình cảm giữa người thân, chỉ coi cô ấy giống như là một tri kỉ, không có tình yêu nam nữ, mà đã không có tình yêu nam nữ, vậy thì tại sao tôi lại vì tính cách của cô ấy mà thích Mục Uyển chứ ?"
"Cậu nói với tôi mấy lời này thì có mục đích gì? Muốn bày tỏ cậu thích Mục Uyển, hay là muốn nói cậu căn bản không hề thích Mục Uyển?" Thẩm Diên Dũng hỏi.
Hình Thiên cười khẽ một tiếng: "Tôi càng muốn biết, mục đích anh gọi điện thoại cho tôi là vì cái gì? Xem kịch vui, cười trên sự đau khổ của người khác, hay là lúc đang gọi điện thoại đã có âm mưu gì rồi?"
"Nếu như tôi nói, tôi chỉ muốn thể hiện quan tâm với Mục Uyển, cậu tin không?" Thẩm Diên Dũng hỏi ngược lại.
"Tôi tin hay không tin cũng không sao cả, đối với tôi mà nói, chỉ cần thấy kết quả."
"Bây giờ còn chưa tới thời điểm cuối cùng, được rồi, tôi chẳng qua chỉ muốn nhắc nhở cậu không cần quá bi quan, đây chẳng qua mới chỉ là bắt đầu, hôm nay cậu chắc chắn bận rộn nhiều việc, tôi không quấy rầy cậu nữa, hẹn gặp lại." Thẩm Diên Dũng vừa nói xong liền cúp điện thoại.
Hình Thiên tức giận ném điện thoại di động xuống đất.
Anh đã rất lâu không bị mất khống chế, vẫn luôn giữ được một cái đầu lạnh, nhưng trong nháy mắt đó, anh lại cảm thấy vô cùng buồn bực, muốn nói tất cả những bực dọc trong lòng ra.
Anh hít thở sâu, khống chế, khống chế, lại khống chế nữa.
Điện thoại di động reo lên.
Anh nhìn bên trên mặt đất, người điện tới là Cố Lăng Kiệt.
Ánh mắt anh sâu thẳm như màn đêm, ẩn giấu quá nhiều ưu tư, nhặt điện thoại di động lên nghe.
"Anh chuẩn bị làm thế nào?" Cố Lăng Kiệt trầm giọng hỏi.
"Còn có thể làm sao nữa?" Hình Thiên nhếch khóe miệng, trong mắt không có một ý cười, tức giận đứng lên, đá văng cái ghế, ngồi xuống: "Ly dị, vốn chính là chuyện đã dự liệu trước."
"Tiểu Nguyệt cũng nói cố gắng giúp cho Mục Uyển nhiều một chút, cô ấy hy sinh rất nhiều, cô ấy làm như vậy, cũng là vì muốn anh không bị dính líu đến chuyện này." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
"Anh biết, trước cứ như vậy đã, anh đi xem cô ấy một chút." Hình Thiên trầm mặt xuống, cúp điện thoại di động, đi ra ngoài.
Mục Uyển không ở trong phòng, túi xách của cô ấy vẫn còn ở đó.
"Uyển Uyển." Hình Thiên gọi.
Không có ai trả lời.
"Uyển Uyển." Hình Thiên đẩy cửa phòng tắm, vẫn không có ai trả lời.
Anh khoác một cái áo choàng dài ra cửa, thấy Mục Uyển đang ở bên hồ, liền sải bước đi tới.
Cô nhổ toàn bộ Phong Tín Tử cô trồng lên, cảm thấy Phong Tín Tử rất giống mình, hoa của Phong Tín Tử lại càng giống như mình, chờ đợi người yêu thưởng thức, nhưng chỉ có thể ghen tị để anh yêu người khác, quá mức bi thương.
Cô cảm thấy buồn bã, cũng rất chán ghét mình bây giờ.
"Đi ra ngoài sao không mặc thêm quần áo, như vậy sẽ bị lạnh." Hình Thiên nhíu mày mắng, cởi áo ra khoác cho Mục Uyển.
Mục Uyển lấy áo của anh xuống, đưa cho Hình Thiên: "Anh mặc đi, em không thấy lạnh."
Hình Thiền nhìn lướt qua Phong Tử Tín trên đất."Đang trồng tươi tốt vậy, tại sao lại nhổ đi?"
"Em cảm thấy sẽ không nở hoa, có lẽ đã chết."
"Cho dù chết, cũng phải chôn ở trong đất." Hình Thiên dịu dàng nói.
Mục Uyển ngừng động tác lại, thở dài một cái: "Anh nói có vẻ cũng đúng, em giống như đã uổng công vô ích."
Hình Thiên thương tiếc nhìn Mục Uyển, ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Mục Uyển cố ý tránh né ánh mắt của Hình Thiên, đứng lên: "Em cảm thấy hơi đói, Hình Thiên, có thể ăn cơm chưa?"
Hình Thiên ngẩng đầu nhìn cô, chậm rãi đứng lên: "Bây giờ anh sẽ bảo chị Lâm đi làm, chút nữa sẽ được ăn."
" Được." Mục Uyển vừa nói lại đi đến chỗ biệt thự.
Bọn họ vừa ăn xong cơm tối, Hình Thiên đã gọi luật sư tới, cả người Mục Uyển cứng ngắc lại, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Cái gì phải đến rồi cuối cùng cũng sẽ đến...