Chương 429: Cô Đã Thành Ma Vượt Qua Anh Thành Phật
CHƯƠNG 429: CÔ ĐÃ THÀNH MA VƯỢT QUA ANH THÀNH PHẬT
Cô rời giường và đánh răng rửa mặt xong, ra ngoài ăn bữa sáng tình yêu do Cố Lăng Kiệt chuẩn bị từ trước. Sau đó, cô bỏ một cái bút ghi âm ở trong túi xách rồi gọi điện thoại cho Chu Hân Ly.
Điện thoại bên kia đổ năm chuông mới thấy Chu Hân Ly nghe máy, có lẽ cô ta bị cảm, ho khan hỏi: "Alo, ai vậy?"
"Tôi là Trần Niệm, buổi trưa cô có rảnh không? Tôi muốn hẹn cô ra ngoài uống trà." Bạch Nguyệt nói đơn giản.
"Cô Trần?" Chu Hân Ly rất kinh ngạc: “Tôi không thấy mình có chuyện gì cần để nói với cô Trần cả. Sao cô có thể đột nhiên gọi điện thoại cho tôi vậy? Khụ khụ." Chu Hân Ly lại ho khan vài tiếng.
"Tôi có vài chuyện quan trọng muốn nói với cô Chu. Địa điểm do cô quyết định, tôi sẽ qua ngay." Bạch Nguyệt dụ dỗ nói.
Bên kia, Chu Hân Ly im lặng ba giây: “Gần đây tôi bị cảm nên không tiện ra ngoài gặp khách."
"Không sao, tôi tới nhà cô cũng được. Cô cho tôi mười phút thôi. Đây là chuyện liên quan tới ngài Cố, tôi nghĩ chắc cô sẽ rất muốn nghe." Bạch Nguyệt nói rất cứng rắn.
"Vậy được, cô tới quán cà phê bên đường Bác Ái. Khoảng một giờ sau, tôi sẽ qua đó." Chu Hân Ly nói.
"Không gặp không về." Bạch Nguyệt cúp máy.
Cô ra cửa và lái xe tới chợ, mua gà, nấm trà, ngải cứu, đậu cô-ve, sau đó đi vào cửa hàng thuốc.
"Người đẹp, tôi có thể giúp gì được cho cô?" Nhân viên cửa hàng nhiệt tình hỏi.
"Tôi chỉ tùy tiện xem thôi." Bạch Nguyệt đi vào và nhìn lướt qua tủ thuốc, cầm bốn que thử thai và đưa cho nhân viên thu ngân.
"Tổng cộng 42 ngàn."
Bạch Nguyệt lấy một cái lọ màu trắng bỏ vào trong túi, lấy ví ra và đưa tiền cho nhân viên thu ngân. Sau đó cô ra khỏi cửa và lái xe, nhưng không phải đi tới quán cà phê đường Bác Ái mà quay lại, ánh mắt nhìn về phía gương chiếu hậu.
Lúc này, hẳn là ám vệ đã đi theo cô.
Cô tăng tốc và rẽ rồi nhìn về phía gương chiếu hậu. Quả nhiên có một chiếc xe Paul màu xám bạc cũng tăng tốc rẽ qua và đi theo sau cô. Người lái xe còn đội mũ lưỡi trai màu đen nên cô không nhìn thấy rõ mặt.
Cô giảm tốc độ, chiếc Paul màu bạc kia cũng giảm tốc độ theo.
Khóe miệng cô cong lên, liếc nhìn đồng hồ trên xe.
Chỉ trong giây lát, điện thoại di động lại đổ chuông. Đó là Chu Hân Ly gọi tới.
Bạch Nguyệt nghe máy mà không hề cảm thấy bất ngờ.
"Cô Trần, cô sao thế? Bây giờ đã qua một giờ rồi." Chu Hân Ly không vui nói.
"Vừa rồi xảy ra chút việc, bây giờ tôi đang trên đường đến đó. Cô chờ tôi một lát." Bạch Nguyệt trầm giọng nói và quay đầu, lái xe về phía quán cà phê trên đường Bác Ái.
Khi cô sắp đến quán cà phê, điện thoại di động lại đổ chuông.
Cô nhìn thấy số của Cố Lăng Kiệt hiện trên màn hình liền nghe máy.
"Em ăn cơm chưa?" Cố Lăng Kiệt hỏi.
"Em còn chưa ăn. Em nhận được điện thoại của Chu Hân Ly. Cô ấy hẹn gặp em ở quán cà phê. Bây giờ em đang qua đó. Em có nhìn thấy ám vệ, là chiếc xe Paul màu xám bạc đúng không?" Bạch Nguyệt mỉm cười hỏi.
Cố Lăng Kiệt không trả lời cô mà kinh ngạc nói: "Cô ấy hẹn gặp em ở quán cà phê à?"
"Có thể bởi vì trước đó em có gọi một cuộc điện thoại cho cô ấy."
"Em gọi điện thoại cho cô ấy làm gì?" Cố Lăng Kiệt khẩn trương.
"Em suy nghĩ rồi, nếu Chu Hân Ly là một điểm đột phá, em có thể bắt đầu làm bạn với cô ấy, nói không chừng sẽ có thu hoạch không tệ."
"Em đừng làm loạn nữa. Cô ấy sẽ không làm bạn với em đâu, cô ấy rất đề phòng em. Em không được đến gần cô ấy. Lúc trước không phải chúng ta đã nói là để anh tới xử lý sao?" Cố Lăng Kiệt bất đắc dĩ nói.
"Em nghĩ cứ thử xem, không chừng lại được thì sao? Anh yên tâm đi, người của anh luôn ở quanh em, em sẽ không có việc gì đâu. Em cúp máy trước đây." Bạch Nguyệt cúp máy, tinh mắt nhìn thấy quán cà phê và đỗ xe lại.
Cô ra khỏi xe và đi vào quán cà phê, gọi điện thoại cho Chu Hân Ly: “Tôi đã đến rồi, cô đang ở đâu?"
"Tôi ở trong phòng 203, cô bảo nhân viên phục vụ dẫn lên." Chu Hân Ly cố nén giận nói.
Bạch Nguyệt nhìn về phía nhân viên phục vụ: “Làm phiền cô dẫn tôi lên phòng số 203."
"Được, mời cô đi bên này." Nhân viên phục vụ nhiệt tình dẫn đường đến cửa phòng 203.
Bạch Nguyệt đẩy cửa bước vào trong.
Chu Hân Ly thấy Bạch Nguyệt thì nhíu mày, kinh ngạc nói: "Trông cô gầy hơn trước kia nhiều quá."
"Tôi cố ý giảm béo, trước kia quá mập." Bạch Nguyệt trả lời rồi nhìn lướt qua trên bàn. Chu Hân Ly uống là trà hoa cúc.
"Không ngờ sau khi cô giảm béo lại đẹp như vậy. Cô tìm tôi để nói về chuyện của Lăng Kình, rốt cuộc có chuyện gì?" Chu Hân Ly nói thẳng vào chủ đề.
Bạch Nguyệt ngồi xuống đối diện của cô ta: “Cố Lăng Kiệt có hai cậu con trai. Tôi nghe nói cô chăm một đứa, còn một đứa khác đã đi ra nước ngoài?"
"Tôi cũng thấy tò mò, trước đó không phải nói để cho cô tới làm gia sư dạy kèm tại nhà sao? Tôi thấy Lăng Kình còn rất vừa ý cô, sao cô lại đột nhiên không làm nữa vậy?" Chu Hân Ly tò mò hỏi.
Bạch Nguyệt cầm ấm trà hoa cúc lên rót cho Chu Hân Ly: “Bởi vì tôi có một vài nguyên nhân đặc biệt phải đi tới nước X nước, cho nên chuyện này đành tạm thời gác lại."
"Nước X rất tuyệt, nhưng cô muốn nói với tôi về chuyện liên quan tới Cố Lăng Kiệt, rốt cuộc là chuyện gì?" Chu Hân Ly thúc giục.
"Nói chính xác thì chuyện này liên quan tới cô." Bạch Nguyệt nâng chén trà lên và đưa cho Chu Hân Ly.
"Liên quan tới tôi sao?" Chu Hân Ly nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Bạch Nguyệt nhưng đề phòng không nhận cốc nước do cô đưa tới mà nói: "Cô rốt cuộc đang cố ra vẻ huyền bí làm gì vậy? Tôi vẫn hi vọng cô Trần thẳng thắn một chút đi. Tôi không nhiều thời gian để lãng phí với cô đâu."
Bạch Nguyệt đặt chén trà xuống và mỉm cười nói: "Bây giờ cô Chu cũng đã là quân cờ rồi."
"Cái gì?" Chu Hân Ly chấn động đứng phắt dậy, giọng cũng cao hơn: “Cô rốt cuộc đang nói gì? Quân cờ gì chứ? Tôi chẳng hiểu gì cả."
Cô ta tức giận đi về phía ngoài cửa.
"Cô làm nhiều việc cho người kia như vậy, kết quả thì sao chứ? Cả người ốm đau, cô độc, tương lai còn có thể sống một mình suốt quãng đời còn lại. Tôi thật không biết cô làm vậy rốt cuộc là vì cái gì." Bạch Nguyệt chậm rãi nói và bỏ viên thuốc màu trắng vào trong cốc của cô ta.
Chu Hân Ly dừng bước và xoay người lại: “Có phải cô Trần đã nhận nhầm người hay không? Cô rốt cuộc muốn nói gì, sao tôi nghe không hiểu được vậy?"
"Nhiệm vụ cuối cùng này của cô vốn chính là một âm mưu. Cô đã sớm biết, vì sao còn muốn cam tâm tình nguyện phá hủy gương mặt của mình. Có câu phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu, hẳn cô cũng rất thích được xinh đẹp đi." Bạch Nguyệt liếc nhìn về phía Chu Hân Ly.
Chu Hân Ly đối diện với ánh mắt quan sát của Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt cười, hất cằm về phía vị trí đối diện: “Cô có muốn nghe điều kiện tôi đưa ra cho cô không?"
Chu Hân Ly hơi do dự, sau đó ngồi xuống đối diện Bạch Nguyệt: “Cô rốt cuộc muốn nói gì?"
"Cô hợp tác với tôi, tôi sẽ giúp cho cô và con trai cô cao bay xa chạy, không bị bất kỳ kẻ nào khống chế." Bạch Nguyệt đề nghị.
"Vì sao cô lại muốn tôi hợp tác với cô?"
"Cô hãy nói ra những chuyện hắn bảo cô làm." Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm vào Chu Hân Ly.
"Tôi vốn rất tự do, điều kiện này của cô không có gì hấp dẫn tôi cả."
Bạch Nguyệt đứng lên, trong mắt thoáng lộ vẻ hung dữ và tàn bạo, từ trên cao nhìn xuống Chu Hân Ly, nói với vẻ cực kỳ thâm độc: "Đứa trẻ kia rất yêu cô đi. Nếu như tôi dùng Cố Minh Bảo để đổi thì sao?"