Chương 1279: Thể Hiện Tình Cảm Ở Công Cộng Quá Nhiều, Dễ Chết Sớm
CHƯƠNG 1279: THỂ HIỆN TÌNH CẢM Ở CÔNG CỘNG QUÁ NHIỀU, DỄ CHẾT SỚM
Hạng Thịnh Duật cười, ôm vai Mục Uyển: “Có anh ở đây, hai người họ muốn chia tay cũng không dễ như vậy đâu. Lục Bác Lâm nhà cũng có thế, anh ta mềm nắn rắn buông, anh chính là cứng rắn.”
Mục Uyển bị anh chọc cười, huých nhẹ khuỷu tay vào bụng anh.
Cô có chú ý lực tay, rất nhẹ.
“A.” Hạng Thịnh Duật làm bộ lui về sau: “Em là đang muốn ám sát chồng sao?”
“Đúng vậy, em đang học cứng rắn.” Mục Uyển học anh.
“Xin lỗi nha, anh thích mềm chứ không thích cứng.” Hạng Thịnh Duật trêu chọc nói.
Mục Uyển sửng sốt, rồi hiểu ra anh đang nói cái gì.
Cô liền ném cho anh một cái liếc mắt.
Hạng Thịnh Duật lại lần nữa ôm lấy bả vai của Mục Uyển, kéo đến bên người: “Chuyện này chắc chắn là có kẻ cố ý châm ngòi. Hạng Kim Thu ngốc nghếch, một chút là tin, còn tự cho mình là đúng, vô cùng tùy ý.”
“Em biết, nhưng người kia dùng sim rác để liên lạc. Muốn tra ra, e rằng hơi khó.” Mục Uyển trầm mặc.
“Loại chuyện này cần phải tra sao? Người qua đường đều biết, chỉ có mình em không biết thôi.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Ý anh người đó là Hạng Tuyết Vi?” Mục Uyển hỏi.
“Ở Hạng gia này, chỉ có bà ta là muốn em gây phiền phức cho em nhất thôi. Những người khác không cần kể đến, hơn nữa, bố mẹ anh đã chấp nhận em nên hẳn là sẽ không làm ra mấy chuyện như này.” Hạng Thịnh Duật phân tích nói.
“Nếu như không phải thì sao, không có chứng cứ xác thực, em không muốn đổ oan cho bà ấy.” Mục Uyển nói.
“Em có phải bị ngốc rồi không?” Hạng Thịnh Duật nói.
“Ngốc cái gì?” Mục Uyển hỏi ngược lại.
“Bà ta hại chết cha mẹ em, trước đó còn muốn giết chết em. Những điều này cũng đủ để xử tử bà ta rồi, em còn không muốn đổ oan cho bà ta? Coi như đem tội danh này đổ hết lên cho bà ta thì cũng chẳng oan uổng đâu. Còn nữa, anh cũng đâu có kém như vậy, em đừng quên, ngoại trừ Lan Ninh phu nhân cùng với Hoa gia, tất cả những gì liên quan tới điện thoại di động, anh đều có thể tra ra được. Muốn tìm nguồn gốc của dưa, nhất định phải sờ được dưa, bởi vì dưa chắc chắn mọc trên dây leo.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Hạng Tuyết Vi so với Hoa Cẩm Vinh còn khó đối phó hơn. Anh cũng biết, nhiều năm như vậy rồi mà thế lực của bà ta vẫn mạnh, với mấu chốt là, bà ta là người của Hạng gia.” Mục Uyển nói.
“Muốn giết chết bà ta, hiện tại không phải thời điểm thích hợp. Nhưng muốn làm cho bà ta thấy khó chịu thì chỉ mất vài phút thôi. Sau khi ăn cơm xong, anh đi cùng em tới đó một chuyến.” Hạng Thịnh Duật nói, mắt lóe sáng.
“Anh không sợ bị bà ta cắn ngược lại à?” Mục Uyển thuận miệng hỏi.
Hạng Thịnh Duật cười: “Đương nhiên không sợ, bởi vì dù em không làm gì thì bà ta cũng sẽ gây sự. Thay vì để mình mình khó chịu, không bằng để bà ta cùng thấy khó chịu. Yên tâm đi, có tôi ở đây.”
Mục Uyển mỉm cười, nghe Hạng Thịnh Duật nói vậy, trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Cô nhẫn nhịn lâu như vậy rồi, cũng không muốn chịu đựng thêm nữa.
“Vậy chúng ta dùng bữa xong liền đi.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật vuốt nhẹ mũi cô một cái: “Đi, thoải mái mà ngang ngược, có anh ở đây rồi.”
“Em sẽ cố, chúng ta tranh thủ thời gian ăn cơm đi. Đồ ăn cũng nguội rồi, để tôi đi hâm nóng lại canh gà.” Mục Uyển nói, bưng bát canh gà đi vào trong phòng bếp.
Hạng Thịnh Duật đi theo phía sau, như hồ dính sát lấy cô.
Mục Uyển bất đắc dĩ: “Anh như vậy em không làm việc được.”
Hạng Thịnh Duật đỡ lấy cái bát trong tay cô: “Để anh làm.”
Anh đem canh gà đổ vào trong nồi, bật bếp, đặt bát xuống, lại quay qua ôm lấy Mục Uyển.
Chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
An Kỳ nhìn hai người họ, rồi lại liếc mắt nhìn Sở Giản: “Sao anh không giống ông chủ của anh chúy nào vậy?”
Sở Giản hắng giọng nói: “Tại sao lại phải giống?”
Hạng Thịnh Duật nghe thấy liền nhìn về phía hai người bọn họ.
Ba người kia đều đang nhìn anh cùng Mục Uyển.
“Nhìn cái gì?” Hạng Thịnh Duật nhẹ nhàng hỏi.
Ba người liền nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, sau lại quay lại mắt lớn trừng mắt nhỏ.
“Uyển Uyển, bọn họ trừng anh.” Hạng Thịnh Duật nói, lại tiếp tục ôm Mục Uyển.
Mục Uyển cảm thấy bị người ta nhìn có chút ngại, loại cảm giác này giống như là… show ân ái trước mặt quần chúng nhân dân vậy.
Cô liền kéo cánh tay của Hạng Thịnh Duật ra.
Vừa mới kéo ra được một chút thì tay anh lại vòng lấy ôm chặt hơn.
“Tôi ăn no rồi.” Sở Giản nói xong liền biến mất sau cửa.
“Tôi cũng vậy.” An Kỳ nói, cũng chạy biến ngay sau Sở Giản.
Hắc Muội đứng lên gọi: “Hai người quay lại đi, phòng bếp mới an toàn, bọn họ hâm nóng xong canh gà sẽ đi ra ngoài, hai người ra ngoài làm cái gì?”
Mục Uyển: “...”
“Anh về sau đừng như vậy nữa. Nhiều người đang nhìn kìa.” Mục Uyển thấp giọng nói với Hạng Thịnh Duật.
“Nếu em không muốn để bọn họ nhìn, vậy từ nay về sau anh sẽ đưa ra lệnh ai nhìn sẽ móc mắt người đó ra.” Hạng Thịnh Duật hung ác nói.
Mục Uyển liếc anh một cái: “Anh như vậy là không đúng rồi. Chúng ta cũng coi như người của công chúng, show ân ái ở nơi công cộng nhiều thì mau chết. Câu nói này anh chưa nghe qua sao?”
Hạng Thịnh Duật không muốn bọn họ như vậy liền nói: “Anh biết rồi, vậy chỉ ân ái trong nhà thôi.”
“Ôi trời ơi, con mắt của tôi.” Hắc Muội nói: “Phu nhân, canh gà của hai người cũng gần được rồi, không cần phải đun nóng hầm hập đâu, để em lấy ra cho hai người.”
“Ừ.” Mục Uyển lên tiếng, tắt bếp đi.
Hắc Muội vừa bưng canh gà ra ngoài thì thấy An Kỳ và Sở Giản đang đứng.
Sở Giản hớn hở nói: “Tôi phát hiện là vẫn còn đói bụng.”
Anh ta lại đi xuống phòng bếp.
“Ai da, lời anh vừa nói vừa hay cũng là những gì tôi muốn nói, không phải học anh đâu. Hơn nữa, tôi có bổ sung thêm nên không hề giống của anh như đúc nhé.” An Kỳ phản bác.
“Hừ.” Hắc Muội đi vào, cười nhìn An Kỳ: “Cô học theo anh Sở Giản của tôi, học thì bảo là học lại còn không nhận, đúng là mặt dày.”
An Kỳ thật muốn nổi giận, lại nghĩ những lời Mục Uyển nói trước đó, liền nhịn xuống: “Hắc Muội, sau khi ăn xong đánh một trận không?”
“Tôi không thèm, tôi còn nhỏ, không phải đối thủ của cô. Nhưng phu nhân nói, chờ khi nào tôi lớn như cô chắc chắn sẽ lợi hại hơn cô.” Hắc Muội nói, đồng thời đi múc thêm một bát canh gà đưa cho Sở Giản: “Anh Sở Giản, đến uống canh gà.”
“Vẫn là Hắc Muội hiểu ý tôi.” Sở Giản vừa cười vừa nói.
“Thật là buồn nôn.” An Kỳ không khách khí nói.
Sở Giản làm như không nghe thấy, nói với Hắc Muội: “Hắc Muội vừa dịu dàng, vừa biết nấu cơm, còn trung thành, lại rất đáng yêu. Tôi chờ em lớn, nhưng mà lúc đó đừng có chê tôi già đấy nhé.”
Hắc Muội cười hì hì nói: “Không đâu.”
An Kỳ nghe xong càng không vui: “Anh còn biết mình già rồi à?”
Sở Giản nhìn sang An Kỳ: “Cô so với tôi còn lớn hơn một tuổi đó, xem ai già hơn. Đàn ông đều thích tươi trẻ.”
An Kỳ nổi đóa: “Sở Giản, nếu tôi còn thích anh thì tôi sẽ không tên là An Kỳ nữa.”