Chương 519: Rốt Cuộc Thì Anh Muốn Thế Nào
CHƯƠNG 519: RỐT CUỘC THÌ ANH MUỐN THẾ NÀO
“Cái gì?” Phút chốc trong đầu Bạch Nguyệt trống rỗng: “Anh, đây là...cố ý diễn cho Tô Khánh Nam xem sao.”
Anh nâng cằm cô: “Cái này không phải diễn cho người khác xem.”
Anh cúi đầu, hôn lên môi cô.
Vì khoảng cách quá gần, nên cô có thể ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh.
Anh vừa hút thuốc.
Cô lùi về sau đẩy anh ra.
Anh vẫn tiến lên, môi anh bám chặt lấy môi cô.
Anh rất thích hôn đôi môi mềm mại của cô, và cả mùi hương nước hoa trên người cô.
Cô lại lui ra sau chút nữa.
Anh vẫn tiếp tục tiến lên.
Bạch Nguyệt sắp bị ngã xuống, đôi tay cô chống vào ngực anh: “Hình Thiên, anh như vậy kích động quá.”
Hình Thiên mặc kệ cô nói, vẫn tiếp tục đè lên cô: “Anh nhìn thấy người phụ nữ của anh mà anh không kích động thì thấy ai mới kích động?”
Bạch Nguyệt: “...”
Chiếc xe vẫn tiến về phía trước, cô bị ngã hẳn trên ghế, hơi thở của anh rất gần, khi môi anh vừa mới chạm đến môi cô, đầu lưỡi anh đã nhanh chóng tiến vào bên trong, khuấy động hơi thở của cô, linh hoạt đảo từng ngóc ngách trong miệng cô.
Cô cảm thấy ngượng vì vừa mới ăn cơm xong, đẩy anh lại đẩy không ra, ngược lại anh càng hôn mạnh bạo hơn, cô nghe được cả tiếng nuốt vào trong, mặt cô ửng đỏ.
Đành phải bất đắc dĩ đón nhận lấy nụ hôn của anh.
Nhưng cô không thể tập trung tinh thần được.
Anh đột nhiên đưa cô đi như vậy, Tô Khánh Nam sẽ nghĩ như thế nào?
Nếu như anh bị người khác nghi ngờ thì làm sao đây?
Lẽ ra cô nên che giấu anh mới đúng.
Đầu cô đột nhiên bị anh gõ một cái.
Anh gõ hơi mạnh, Bạch Nguyệt trợn to mắt nhìn anh.
“Đang suy nghĩ lung tung gì vậy, phải tập trung để cảm nhận anh.” Anh bá đạo nói.
Bạch Nguyệt vuốt lại tóc mình, ngồi dậy: “Lần sau anh đừng gõ đầu em như vậy, em không thích, đau đó.”
“Không đau thì em sẽ nhớ sao? Dây dưa với người đàn ông khác, em cảm thấy vậy đúng sao? Nhìn hai người cảm giác như rất hợp nhau, em cảm thấy như vậy thích hợp à?” Hình Thiên liên tiếp nhắc lại các vấn đề của cô.
“Em với anh ta chỉ là công việc thôi.”
“Với anh thì đó không phải là công việc, em nhớ lấy, em là người phụ nữ của anh, nếu như để em ở bên cạnh người đàn ông khác thì anh đã không còn là đàn ông rồi.” Hình Thiên ngắt lời cô.
“Em vì lo anh bị bại lộ, bọn họ sẽ lại ám sát anh nữa, Thịnh Đông Quang là người thà giết sai trăm người chứ không bao giờ bỏ sót một ai, chúng ta bắt buộc phải xử lý ông ta và Thẩm Ngạo tận gốc triệt để, có như vậy thì sau này mới có thể sống cuộc sống bình an vô sự.” Bạch Nguyệt giải thích.
“Việc này anh sẽ giải quyết, Thịnh Đông Quang, Thẩm Ngạo, anh sẽ không tha một ai, em chỉ cần an tâm ở nhà dưỡng thai là được rồi.” Hình Thiên đưa tay đặt lên bụng cô.
Bạch Nguyệt cảm nhận được độ ấm lòng bàn tay của anh, cô đánh nhẹ vào tay anh, dịu dàng nói: “Vấn đề này trước đây chúng ta đã tranh luận nhiều lần rồi, muốn em ngồi nhìn anh dấn thân vào nguy hiểm mà mình không làm gì thì em chỉ càng thêm sốt ruột, lại càng không yên tâm, chúng ta sẽ cùng nhau phấn đấu, cùng nhau đi tiếp.”
Hình Thiên nhìn cô thật lâu, trong mắt anh thoáng qua chút khác thường, bản thân mình biết rõ điều khác thường đó là gì, anh nhíu mày nói: “Bây giờ người của em đã được thả ra, em không cần xuất hiện ở chỗ Tô Khánh Nam nữa.”
“Cái này vốn dĩ là ngụy trang để lừa Thịnh Đông Quang, cố tình làm cho Thịnh Đông Quang xem, giờ anh kéo em đi như vậy, lát nữa chắc chắn Tô Khánh Nam sẽ tìm đến đây, nếu như anh không phải Cố Lăng Kiệt thì chắc chắn anh sẽ để em đi, đúng không, anh không để em đi, thì sẽ khiến cho Thịnh Đông Quang nghi ngờ, Lăng Kiệt, em không thể nào mất anh, anh đừng mạo hiểm nữa.” Bạch Nguyệt lo lắng nói.
Anh nói với giọng điệu không vui lắm: “Nên gọi anh là gì em quên rồi sao?”
Bạch Nguyệt bất lực: “Thiên, bây giờ mỗi bước đi của chúng ta cũng đều phải cực kỳ cẩn thận.”
Khuôn mặt Hình Thiên đanh lại: “Cho dù chết thì anh cũng không để người phụ nữ của mình ở bên cạnh người đàn ông khác, anh không cần.”
“Em không có bên cạnh người khác, cũng sẽ không đi đến bên cạnh người khác đâu.” Bạch Nguyệt vừa nói vừa nhìn những chướng ngại được đặt trên đường, cô có linh cảm không hay, cô liền lấy điện thoại gọi cho Lâm Tiến.
“Lâm Tiến, bên chỗ tôi có xảy ra chút chuyện, Hình Thiên kéo tôi đi rồi, Tô Khánh Nam dẫn theo một đống người đến chặn, tôi lo sẽ có thương vong, sẽ gây nên những phiền phức không đáng có, anh mau tìm tôi theo tín hiệu điện thoại rồi đưa người qua đây.” Bạch Nguyệt sốt ruột nói.
Hình Thiên nhìn xung quanh, nheo mắt lại, ánh mắt anh có phần trầm hơn.
Xe bị chặn lại.
Cảnh sát cơ động chạy tới, Hình Thiên kéo cửa kính xe xuống, lạnh lùng nói: “Ai cho phép anh chặn xe của tôi.”
Cảnh sát cơ động ấp úng báo cáo: “Xin lỗi anh, chúng tôi cũng chỉ làm theo lệnh.”
Anh vừa dứt lời, Bạch Nguyệt liền cảm giác cửa xe phía bên chỗ cô bị mở ra, Tô Khánh Nam nắm lấy tay cô kéo cô ra ngoài.
Mắt Hình Thiên ánh lên vẻ hung hăng, từ trên xe bước xuống, đóng mạnh cửa, hét vào Tô Khánh Nam: “Anh là gì mà dám chặn xe tôi?”
“Bạn của tôi bị anh bắt đi, anh nói tôi tư cách gì, một lát nữa cảnh sát sẽ đến, hay là cùng nhau ra sở cảnh sát để nói chuyện.” Tô Khánh Nam lạnh lùng nói.
Tô Khánh Nam từ từ đi ra phía sau lưng Hinh Thiên.
”Bắt tôi? Anh có bị lộn không? Cô ấy tình nguyện theo tôi.” Hình Thiên nhìn về phía Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nhíu mày lên, có chút phiền lòng.
Không biết vì sao, cô có cảm giác, Cố Lăng Kiệt có điều gì đó không giống với anh của trước đây, ngay cả đến kiểu cười bây giờ của anh, cũng mang theo chút bí hiểm, ánh mắt cũng không còn vô tư như trước kia.
Nếu như anh dùng cách này để chứng minh mình không phải là Cố Lăng Kiệt thì chính xác là anh đã thành công, ngay cả đến cô cũng không cảm nhận được anh là Cố Lăng Kiệt.
Bên cạnh đó còn có cảm giác lo sợ và hoảng loạn.
Nếu như thực tế anh không phải Cố Lăng Kiệt...
Nghĩ đến đây, bất giác cô rùng mình, cô tự nhủ chắc sẽ không phải như vậy, anh với Cố Lăng Kiệt giống nhau như đúc, không hề có dấu vết chỉnh sửa hay phẫu thuật.
Cô xoay người, nhìn Tô Khánh Nam: “Chúng ta đi thôi.”
“Bạch Nguyệt, em đứng lại.” Hình Thiên hét lên.
Bạch Nguyệt mặc kệ anh, cô tiếp tục đi và lên xe của Tô Khánh Nam.
Tô Khánh Nam lái xe rời đi.
Điện thoại của cô liền vang lên.
Cô nhìn và phát hiện là Hình Thiên, cô liền bắt máy.
“Em như vậy là ý gì?” Hình Thiên tức giận hỏi.
“Câu này em hỏi ngược lại anh ý gì mới đúng? Quả thật là anh rất giống với Cố Lăng Kiệt, khiến cho em có cảm giác xúc động, nhưng thực tế anh không phải là Cố Lăng Kiệt, chồng của em đã chết rồi, em biết em đang làm gì, em không biết anh có mục đích gì, nhưng em không hứng thú, sau này nếu như không có chuyện gì quan trọng thì cũng đừng liên lạc với em.” Nói xong Bạch Nguyệt liền cúp máy.
Tô Khánh Nam nhìn Bạch Nguyệt: “Cậu ta quấy rối em sao?”
“Có chút không kiềm lòng, bối rối, và…” Bạch Nguyệt nhắm mắt lại không muốn nói tiếp.
“Anh ghen tị với khuôn mặt của tên đó.” Anh tỏ vẻ ganh tỵ lên tiếng.
Bạch Nguyệt nhớ đến bộ dạng tức giận của Cố Lăng Kiệt, trong lòng cô như bị tảng đá đè nặng: “Tô Khánh Nam, nếu giờ em bỏ đi, Thịnh Đông Quang có nghi ngờ anh không?”
“Em muốn đến bên cạnh người đó?” Tô Khánh Nam cao giọng, tay anh nắm chặt lấy vô lăng.