Chương 913: Nếu Như Tình Cảm Sâu Đậm, Phải Chăng, Còn Có Thể Bắt Đầu Lại Lần Nữa
CHƯƠNG 913: NẾU NHƯ TÌNH CẢM SÂU ĐẬM, PHẢI CHĂNG, CÒN CÓ THỂ BẮT ĐẦU LẠI LẦN NỮA
Chỉ là so với dự đoán của cô thì nhanh hơn một chút.
“Chào Tổng thống và phu nhân, tôi là luật sư hôn nhân của hai vị.” Luật sư cung kính gật đầu nói.
“Em có yêu cầu gì có thể nói với luật sư.” Hình Thiên nói.
Mục Uyển trầm mặc, dường như cô đang lạc vào suy nghĩ của mình.
“Uyển Uyển, Uyển Uyển.” Hình Thiên gọi rồi ngồi xuống cạnh Mục Uyển.
Mục Uyển hồi thần lại.
“Làm sao vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái không? Không thì em nghỉ ngơi một lát trước đi, ngày mai xử lý cũng được.” Hình Thiên lo lắng nói.
“Không cần đâu, ngày mai anh còn phải đi làm, kéo dài thời gian của anh không tốt. Hơn nữa quốc dân đều đang chờ, chuyện của em giải quyết sớm xong sớm là tốt nhất.” Mục Uyển nhẹ nhàng nói, nhìn về phía luật sư: “Tôi chuyển ra khỏi nhà là được rồi, vốn dĩ không mang gì đến cũng là do vấn đề của tôi.”
“Anh sẽ đưa em 150 tỷ, nếu không đủ thì em lại nói với anh.” Hình Thiên trầm giọng.
Mục Uyển lắc đầu: “Em không cần, sau khi ly hôn hai người cũng không còn quan hệ gì nữa, anh không cần vì em mà làm gì cả, em cũng có thể tự nuôi sống bản thân mình.”
“Đừng bướng bỉnh, nghe lời, ít nhất em cũng cần một cái bảo đảm.” Hình Thiên lo lắng nói.
Mục Uyển cười: “Sự bảo đảm tốt nhất chính là bản thân, cứ vậy đi, em muốn chuyển ra khỏi nhà. Thế nhé, em có hơi mệt, hôm nay nghỉ ngơi sớm, ngày mai sẽ chuyển đi.”
Mục Uyển đứng dậy, không nói với bọn họ nữa, đi vào phòng mình cởi quần áo nằm lên giường, tắm cũng không buồn tắm.
Vì sao không cần tiền của Hình Thiên?
Có 150 tỷ cả đời này cô ta sẽ có cuộc sống không cần lo nghĩ chuyện cơm ăn áo mặc, muốn mua gì thì mua đó.
Nhưng đây không phải thứ mà cô cần.
Người phụ nữ mong muốn cuộc sống vật chất phong phú rất dễ nhưng muốn tinh thần phong phú thì lại rất khó. Cô chỉ có một hy vọng xa vời duy nhất với Hình Thiên đó chính là anh sẽ không quên cô.
Cô đã đặt vé may bay đi nước M vào buổi trưa mai, nhắm mắt lại, quá mệt mỏi nên rất nhanh cô đã ngủ thiếp đi và ngủ thẳng tới khi tự tỉnh.
Rất kỳ lạ là, cả một đêm cô không hề nằm mơ thấy ác mộng mà ngược lại còn rất bình thản. Cô rời giường, đánh răng rửa mặt, trang điểm thật tinh xảo rồi thu dọn hàng lý của mình. Khi ra ngoài, Hình Thiên đã ở tầng một rồi.
Cô cầm hành lý tới trước mặt anh: “Đơn ly hôn đã làm xong chưa?”
“Vẫn chưa.” Hình Thiên thu hồi điện thoại: “Anh đã chuyển 150 tỷ vào tài khoản em rồi.”
“Anh vẫn cứ khư khư cố chấp như vậy, không hiểu thứ người khác thật sự mong muốn là gì.” Mục Uyển dịu dàng nói.
“Con người trong lúc xúc động, khổ đau sẽ đưa ra những phán đoán sai lầm. Anh hiểu tính cách của em, nếu như sau này em thật sự có khó khăn gì em cũng sẽ không tới hỏi anh 150 tỷ mà em sẽ cố gắng kiên trì chống đỡ.”
Mục Uyển hơi cười: “Cả đời người cũng chỉ có bảy mươi năm ngắn ngủi, vui vẻ là một loại trải nghiệm, đau khổ cũng là một loai trải nghiệm. Tới khi em chết, em có thể không hối hận là được rồi, cho nên em vẫn muốn sống theo cuộc sống mình mong muốn.”
“Đi đi, anh ủng hộ sự lựa chọn của em, nhưng em cầm lấy tiền đi vào lúc quan trọng sẽ dùng đến, cũng có thể gọi cho anh.” Hình Thiên nhìn cô thật sâu.
Tiền đã chuyển vào tài khoản cô rồi, cô còn có thể nói gì nữa: “Vậy cảm ơn anh.”
“Anh đã sắp xếp máy bay đưa em đến nước R rồi, biệt thự bờ biển bên kia cũng tặng cho em. Đến nước M em có thể học vẽ tranh biếm họa, không phải đó cũng là con đường em muốn đi sao?” Hình Thiên hỏi ngược lại.
“Không cần đâu, Hình Thiên, anh đã vì em mà làm rất nhiều rồi, con đường sau này không có anh, em cũng không trù tính tới sự tham dự của anh. Anh hãy để em đi một mình đi, em cũng nên làm quen với những ngày tháng không có anh bên cạnh, tự lập một mình. Như anh nói đó, ở độ tuổi này của em Bạch Nguyệt vẫn chưa gặp Cố Lăng Kiệt, con đường của em còn rất dài, dù sao em vẫn phải tự mình đi thôi.”
Hình Thiên nhíu mày: “Em vẫn muốn về nước M?”
“Đó là nơi vốn dĩ em sẽ ở, em từ đâu tới thì sẽ về nơi đó, em vấp ngã ở đâu thì sẽ đứng dậy ở đó, anh cũng cố gắng lên, tương lai của anh có thể còn tuyệt vời hơn em.” Mục Uyển cười.
Cô nhìn vào phòng bếp: “Em không ăn bữa sáng nữa đâu. Tối qua em đã đặt vé máy bay về nước M, bây giờ nên mau chóng ra sân bay thôi, nếu đói em có thể ăn ở đó.”
“Anh tiễn em.” Hình Thiên đứng dậy.
“Không cần đâu, anh là tổng thống, mọi người đều nhận ra anh, chúng ta ly hôn rồi anh lại đi tiễn em, người có tâm cơ sẽ viết linh tinh. Bảo trọng, Hình Thiên.” Mục Uyển vẫn luôn cười, nhìn có vẻ không hề có chút cảm giác đau buồn.
Hình Thiên nhìn cô thật sâu, có vẻ rất bình tình nhưng thực ra lại đang cố gắng kìm nén cảm xúc của mình. Anh gật đầu nhìn cô từ căn phòng đi ra.
Anh vẫn đứng đó như thể có thứ gì đang mất đi trong cơ thể, tâm trạng rối tung mịt mờ như mưa phùn hoặc như trong những ngày đông.
Mục Uyển kéo vali đi, bánh xe lăn trên mặt đất phát ra âm thanh vang dội.
Cô nhớ hôm qua đi vội quá nên thân hành đào lên vẫn còn rơi trên mặt đất, nếu như không đi xử lý thì sẽ bị thối.
Cô đi về phía hồ, thấy thân hành đã lại được trồng xuống đất rồi.
Mục Uyển nhìn đến ngây người, là chị Lâm hay Hình Thiên làm vậy?!
Vali trong tay bị người khác giành lấy, Mục Uyển quay đầu lại thì thấy là Hình Thiên.
“Anh đưa em ra sân bay, anh không xuống xe sẽ không có ai phát hiện ra anh.” Hình Thiên trầm giọng, bá đạo cầm hành lý đi.
Cô cũng chỉ còn cách đi sau Hình Thiên lên xe anh.
Hình Thiên đeo kính râm, Mục Uyển sợ bị người khác nhận ra không chỉ đeo kính dâm mà còn quàng cả khăn, còn là loại khăn có thể kéo ra làm mặt nạ.
Dọc đường đi cả hai đều không nói gì.
Mục Uyển nhìn thời gian, chín giờ mười phút, từ phủ Tổng thống đế sân bây mất khoảng một tiếng, tính theo thời gian thì bọn họ có thể ở cùng nhau cũng chỉ còn một tiếng cuối cùng này.
Nhưng, trong một tiếng cuối cùng này, cô lại không tìm được chủ đề nào để nói. Bình thường cô và Hình Thiên có rất nhiều điều để nói, dường như nói không bao giờ hết.
Không ngờ rằng bọn họ lại có kết quả như này.
“Mấy giờ cất cánh?” Hình Thiên hỏi.
“12h45.” Mục Uyển nói.
“Vẫn sớm.”
“Cũng không còn sớm nữa, đến sân bay cũng không phải đến rồi là đi được ngay, còn phải checkin trước rồi ký gửi hành lý nên cần đến trước hai tiếng.” Mục Uyển nói.
“Vậy sao?” Hình Thiên không hiểu, đã nhiều năm rồi anh không đi máy bay của công ty hàng không.
Ngón tay gõ nhẹ lên vô-lăng.
Mục Uyển nhìn ngón tay thon dài của anh, chỉ khi trong lòng Hình Thiên có điều muộn phiền anh mới làm động tác này.
Cô nhẹ nhàng thởi dài rồi nhìn ra cửa sổ. Tay nắm chặt dây an toàn: “Em...”
“Anh....”
Hai người đồng thời lên tiếng.
“Em nói trước đi.” Hình Thiên trầm giọng.
“Tổng thống đại nhân trong suy nghĩ của em không phải người ấp a ấp úng, không thẳng thắn, anh nói trước đi.” Mục Uyển mỉm cười.